KR, 05/09/2003.
Anh nhớ!
Vâng! Em đã
nhận được thư của anh, em đã đọc rất nhiều lần để muốn biến mỗi lời lẽ trong
thư của anh là một ý nghĩ của riêng mình.
Cho em được
chúc anh tất cả những gì tốt đẹp, mới mẻ nhất ở nơi phương trời mới lạ ấy! Và
cũng chuyển lời chúc đó tới Thụ - Long – Hiếu – Đạt … anh nhé!
Anh!... Em
biết nói với anh cái gì bây giờ, bởi giờ đây quá khứ cũng đã đi rồi, và anh
cũng đang ở rất xa, chỉ còn lại em với từng con đường, hàng cây, góc phố… và
tất cả những gì gọi là kỷ niệm giữa chúng ta cứ giằng xé tâm hồn em mỗi khi em
chạm vào chúng. Em làm sao quên được, và em cũng không thể nào quên được hình
bóng một người em đã từng yêu thương tin tưởng đến độ trao gửi cả “cuộc đời”
mình. Mới ngày nào thôi, hôm nay thành dỹ vãng. Số phận ư? Số phận là cái gì
nếu không phải là do chúng ta tạo nên nó. Em không trách anh mà trách bản thân
mình. Có thể tại em nên anh thành người có lỗi. Em chỉ là em, là một người con
gái bình thường như bao người con gái khác, không làm được điều kỳ diệu như anh
từng mong đợi. Tại em, vâng, cho em một ngàn lần xin lỗi anh về tất cả. Em chỉ
yêu mà không biết cách làm thay đổi thế giới của người yêu mình. Cũng như em
chỉ ban phát để không biết đến người ta cần thiết ở mức độ nào. Cũng như em chỉ
biết phải độ lượng mà không biết cuộc sống này phải cần sự siết chặt… Em buồn
lắm chứ, em suy sụp nhiều lắm chứ, nhưng anh đâu biết được điều đó nơi em. Có
những lúc mở rương ra, ở trong đó là đầy ắp những kỷ niệm ở những món quà anh
tặng cho em ngày nào, lại làm em suy tư trăn trở. Tư tưởng không ngừng phải đấu
tranh giữa thực tại và “quá khứ”. Lần cuối cùng gặp nhau em đã nói với anh là
đừng bao giờ hỏi em có hạnh phúc không anh ạ! Không phải em không muốn trả lời
anh mà đó là câu hỏi khó, em không muốn phải vắt óc ra trả lời. Em rất cảm ơn
sự quan tâm của anh mà từ trước đến nay lúc nào em cũng cần đến nó. Anh ơi! Em
không biết nên viết những gì cho anh cả, bao nhiêu ý nghĩ, bao nhiêu câu hỏi,
bao nhiêu những hoài niệm của chúng ta lại trở về nhảy múa trong tâm trí em. Em
đang khóc, mà em phải nín để nó không bật lên thành tiếng trong đêm khuya. Anh
có tưởng tượng được tâm trạng của em lúc này không? Tại sao lúc này anh không
có ở bên em? Ngày 15/08, em biết hôm ấy là ngày anh đi, em có về thị xã để cố ý
sáng ra tiễn anh đi, nhưng em lại không xuống trường tiễn anh nữa, vì em nghĩ
như thế sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta. Đừng trách em anh nhé, và hãy quên em
đi, em không còn được là của anh như ngày nào nữa. Hãy chú tâm vào học tập cho
được kết quả như mong muốn, con đường trước mắt anh rất tốt đẹp và đừng để mất
cơ hội một lần nữa. Nếu người ta thật lòng thương anh thì hãy… và ngàn lẫn hãy
tha tội cho em. Có thể em vội vàng nông cạn, nhưng một phần cũng vì không hiểu
nổi hết những gì anh đang nghĩ, hay nói đúng hơn là vì tự ái cá nhân mà giờ đây
chúng ta không còn có cơ hội được là của nhau nữa. Em có thể phản bội người ta,
mặc dù lúc nào cũng muốn được chạy đến bên anh, sà vào lòng anh, được anh vuốt
ve che chở. Muộn rồi anh à, em phải đi lấy chồng… và đó là duyên phận. Chúng
mình có duyên mà không phận, nhưng em muốn chúng ta được là những người bạn tốt
của nhau. Xa nhau rồi, nhưng nghe tin anh không ở KT trong năm này em vẫn cảm
thấy lòng mình hụt hẫng và buồn vô hạn. Những lúc em muốn gặp anh, anh ở đâu?
Có thể em sẽ không viết được thư nhiều cho anh nhưng em sẽ thường xuyên gọi
điện cho anh, và nếu có thời gian nãy viết thư cho em anh nhé! Đừng lo cho em
mà chăm chút đến bản thân hơn nữa nghe anh. Em không muốn đến một lúc nào đó
hỏi thăm một người về anh họ bảo: Anh dạo này gầy lắm! Nhiều lúc em tự hỏi mình
rằng ở nơi xa xôi ấy anh sẽ sống như thế nào? Anh có biết em lo cho anh không?
Hãy cố gắng anh nhé, và vượt lên tất cả.
Em vẫn thế,
sức khỏe và công việc. Em gầy hả? Có lẽ là thế, vì cuộc sống thường không đơn
giản như ta từng mong đợi. Năm nay em dạy Địa lớp 8 – GDCD lớp 7 và 9. Tình yêu
mới ư? Nói chung mọi sự vật hiện tượng cho đến các mối quan hệ của đời thường
đều tồn tại hai mặt. Em không so sánh với những gì trước đó và cũng không tự
mãn với tương lai. Giá như giờ anh có ở đây em sẽ được nói với anh tất cả thực
tại của em. Nhưng thôi em sẽ đợi một ngày nào đó anh về KT. Người ấy của em
cũng không làm cho em buồn nhiều – mà người lại. Anh ấy rất tốt với em – anh
cũng đừng lo nghĩ gì nhiều nữa nghe anh.
Em muốn nói
với anh thật nhiều mà khi cầm bút lại chẳng nói được gì cả, và có lẽ em hôn anh
và tạm biệt anh ở chỗ này, chúng ta sẽ nói với nhau nhiều hơn ở lần sau. Em
buồn quá và mong anh sớm về lại KT.
See you a letter.
Cố nhân.
Em yêu anh.
Em nhớ và mong anh.
Nhưng em phải làm gì đây trước thực tại và quá khứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét