"Chết rồi các con không mang một vật gì theo được hết hết.
Tình cảm của các con cũng chẳng mang được theo gì hết, những gì mà các con thân thương nhất các con cũng không mang được gì hết, chỉ có mang theo nghiệp quả, nhân quả luân hồi mà thôi.
Nếu thiện thì các con tiếp diễn qua một đời sống khác. Một đứa trẻ thơ có biết gì trong quá khứ của nó đâu, chỉ biết đòi khóc và sống trong hiện tại tiếp diễn nhân quả mới của nó mà thôi và biết thương yêu những người đang hiện tại nó.
Còn những người trong quá khứ của nó đang âm thầm đau khổ thương tiếc nó nhưng nó nào hay biết gì.
Các con nghĩ khi các con bỏ thân này, các con tiếp diễn trở thành một đứa trẻ nằm nôi thì các con có biết gì?
Trong khi các con của các con bây giờ đã khóc thương mẹ, đã mất mẹ, nước mắt của chúng tràn trề, tình thương của chúng rẫy đầy, nhưng các con còn biết đâu nữa.
Còn bây giờ thì các con còn thương còn nhớ, nhưng khi đã diễn tiến qua một thân khác còn đâu mà thương mà nhớ. Chỉ biết còn đòi, còn khóc, còn biết đau, biết khổ trong khi các con còn nằm nôi.
Đó là luật nhân quả vô thường không để chúng ta biết được tiền kiếp của chúng ta.
Mà biết được tiền kiếp của chúng ta phỏng chừng chúng ta còn thương mẹ của chúng ta nữa không?
Còn thương những đứa con của chúng ta nữa không? Chắc chắn không cho phép chúng ta thương nữa.
Vì chúng ta đã là con của kẻ khác, vì chúng ta là những đứa trẻ thơ ngây còn biết thương ai nữa."
TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét