MUỐN BIẾT ĐƯỢC PHẨM CHẤT CỦA AI ĐÓ TA PHẢI CẦN ĐẾN NHỮNG ĐIỀU KIỆN GÌ?
-Phải cùng làm với họ.
-Phải đợi đến khi gặp hoạn nạn ta mới biết được nghị lực của một người.
-Phải có đàm luận trao đổi thì ta mới biết trí tuệ của một người.
-Muốn biết một người có đạo đức có giới hạnh hay không thì phải ở chung lâu ngày mới biết bởi vì trong thời gian ngắn ngủi, người ta có thể diễn xuất, làm màu, che đậy, lấp liếm, khéo léo, nhưng về lâu về dài không thể che được. Người ta nói: “Giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi“. Chẳng hạn như trong room này tôi giảng cho quý vị nghe, chứ còn nếu với đám đông này mà có phép lạ đem về cùng một nơi để tôi ở chung với các vị trong vòng ba tháng, mỗi ngày ăn chung, tụng niệm kinh hành vui vẻ với nhau thì tôi cũng không dám. Bởi vì nó mất vui. Một, là phải diễn cũng mệt. Hai, diễn riết rồi cũng quên diễn. Ba, là mất thời gian, cho nên xin nhà ai nấy ở. Chuyện đầu tiên là phải ở lâu mới biết một người .
-Có tiếp xúc có cộng tác mình mới biết phẩm chất một người, trong kinh chính Ngài nói mình không có tiếp xúc làm việc hợp tác với nhau mình không có ngờ được là người ta có tánh “nói một đằng làm một nẻo”. Có nghĩa là câu trước câu sau bất nhất “tiền hậu bất nhất“. Phật được gọi là Như Lai vì nói sao làm vậy, làm sao nói vậy. Còn mình thì không được như vậy, trước sau không có nhất quán, không có là một. Cho nên mới lòi ra.
-Không gặp lúc hoạn nạn trong đây Ngài nói rõ luôn, hoạn nạn đây là mất mát, chữ Pali là (byasana)về tiền bạc, tình cảm, sức khỏe, tài sản. Tức là bình thường mình thấy họ vui, nhưng mà mình không có ngờ tới lúc họ chơi stock bị mất chừng một hai chục ngàn là họ điên lên. Tôi có từng gặp hôm tết cách đây cũng gần một năm, ông đó bị mất khoảng ba trăm ngàn Mỹ, coi như chiều hôm qua tôi gặp ông sáng ngời, tôi tưởng ông đắc rồi, ngày hôm sau tôi gặp mặt ông tối thui giống như là chết mà chưa liệm, khi mất một số tiền lớn như vậy người ta shock chịu không nỗi. Các vị có biết rằng tôi đã bị chết điếng mấy lần không ? Cách đây không lâu tôi đi khám định kỳ tôi có khai là tôi có chỗ bị đau, ông bác sĩ ông kiểm tra xong, ông nghiêm mặt lại ông nói tôi nên qua bệnh viện. Các vị biết trong phòng ông có chỗ rửa tay có la bô bô có tấm gương soi, tôi nhìn vô mặt lúc đó tôi thấy nó đen chỉ thiếu vầng trăng là thành bao công, mà bình thường tôi đâu phải là người da đen, lúc đó mình mới biết “À thì ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Cho nên trong room này tôi nhắc lại một lần nữa : Các vị có là ai già trẻ bé lớn giàu nghèo đẹp xấu trí thức hay ít học hãy nhớ rằng, hiện giờ diễn viên Mai Phương đang ung thư phổi kỳ cuối. Tôi không biết cô này là ai, tôi mở báo ra tôi thấy cô còn trẻ đẹp 33 tuổi đáng tuổi con tôi, tôi nghĩ cô đang trải qua những giây phút tiếc nuối sợ hãi thấu trời chứ không phải đơn giản, cho nên khi gặp khốn khó hoạn nạn cùng cực thì mình mới thấy được nghị lực thật sự của một con người. Tôi nhớ tôi có đọc trong quyển “Nửa Bộ Xương Khô“ dường như là của nhà văn Vũ Anh Khanh thì phải. Ông kể khi ông là Việt Cộng ở trong rừng, khi ông bị vướng mìn đổ ruột một chùm đau quá, người bạn thấy bối rối, ông năn nỉ bây giờ anh bóp cò vô đầu tôi chứ tôi biết chắc ở đây là vô phương, nếu để cho tôi từ đây lây lất cho đến chết thì không biết bao lâu.Thấy ruồi nhặng nó bu, mà anh em lúc đi thì không nỡ, ở lại thì không xong. Lúc đó ông nói thiệt đời tôi tới đây kết thúc rồi, nếu có về gặp mẹ tôi cứ nói rằng tôi mất tích rồi chỉ hi vọng thôi, ông miệng thì nói tay thì đang bưng đùm ruột. Đọc những câu chuyện đó mình đừng nghĩ là đọc cho vui, mà mình phải nhìn lại mình, trong một tình huống nào đó thì liệu có đủ bình tâm để mà đối diện với thực tế hay không. Cho nên nhớ trong hoạn nạn khốn khó ngặt nghèo thì mình mới thấy được bản lĩnh của một người. Thôi thì trước khi có chuyện mình phải trang bị trước, bởi vì chuyện bất trắc khó lường lắm, bởi vì nếu nó dễ lường thì không ai gọi là bất trắc, vì nó khó lường nên gọi là bất trắc.
-Phải do đàm luận có nghĩa là một hai lần gặp gỡ chưa đủ ta biết chiều sâu của một người, phải qua nhiều năm nhiều tháng, qua những lần đàm luận mình mới có cơ hội để mình nhận ra : À người này sâu hay cạn, có người trí như mặt ruộng, rộng mà cạn, có người trí như giếng hẹp mà sâu, có người trí như mặt đường không rộng cũng không sâu chỉ được cái tấp nập ồn ào.
Mình học kinh này không phải để mình phân biệt người này người kia nhưng mình nhớ rằng học kinh này để ta không vội vàng kết luận đánh giá bất cứ ai một cách nông nỗi, đây là thái độ cần có để mai sau gặp thánh hiền ta không phải hối hận. Bởi vì có nhiều vị thánh lạ lắm, không chịu nói, đắc một mình, có vị thì dốc lòng độ sinh lợi tha, còn có vị sống khép kín, có nhiều vị có thân tướng đẹp mình nhìn thấy là muốn lạy, có vị thánh thì thân tướng cũng khiêm tốn mình nhìn vô mình bẻ bàng khinh bỉ thì tội chết.
Các vị còn nhớ bốn kiểu đánh giá người không ?
1- Rupapamana: Đánh giá qua vẻ ngoài chói lọi.
2- Ghosappamana: Đáng giá qua tiếng tăm hoặc tiếng tai của người ta.
3- Lukhapamana: Đánh giá qua vẻ ngoài đạo hạnh thanh bần.
4- Dhammapamana: Đánh giá qua nội dung tinh thần.
Sư Giác Nguyên
(chép lại bài giảng của Sư Trường Hợp ngày 19-8-2018)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét