Thứ Ba, 21 tháng 9, 2021

THÚ VỊ HAY THÚ ĐAU THƯƠNG

THÚ VỊ HAY THÚ ĐAU THƯƠNG



Quý vị thân mến!

 

Sau một trận chiến, Phương Hằng tôi mới hiểu và suy ngẫm ra hai từ XÃ HỘI nó phức tạp đến không tưởng không ngỡ. Tôi đã va chạm đủ các loại thành phần nên tôi mới thấu hiểu được con người ta sống hơn nhau ở cái TÂM và cái ĐỨC.

 

Khi đụng vào những quyền lợi riêng tư của ai đó, đầu tiên thì CÁI TÔI xuất hiện, sau cái tôi đó là CÁI TÂM xuất hiện, cái TÂM DỮ hay TÂM LÀNH nó được thể hiện qua BẢN CHẤT BỘC LỘ của mỗi con người. Bình thường thì chúng ta không thể nhìn ra được, bởi nó được che đậy ở hoàn cảnh, địa vị và vỏ bọc bên ngoài, nhất là những người có chút thành công, có chút địa vị, có chút khôn ngoan ma mãnh, đều tạo cho chúng ta cảm giác an toàn. Nhưng xin thưa quý vị, tôi đã có 34 năm để trải nghiệm cuộc đời. Tôi đã va chạm rất nhiều loại người trong xã hội, mà loại người đáng sợ nhất là loại người trí thức và thành đạt. Họ giấu rất sâu cái sự NHẪN TÂM ở bên trong, họ làm những điều không tưởng không ngỡ, cho nên đã có biết bao nhiêu điều rất bất ngờ xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Toàn là những người hiểu biết, có địa vị xã hội, có tài nhưng KHÔNG CÓ ĐỨC. Tôi đang nói về những người trí thức, sự hiểu biết của họ khi đã PHỤC VỤ cho những điều tồi tệ thì họ có TRĂM MƯU NGHÌN KẾ để thực hiện cái tôi vĩ đại trong con người của họ. Đến khi chúng ta biết ra, nhận ra thì những gì họ làm ra, tạo ra trong cuộc đời này có khi được ghi vào lịch sử. Họ đã mang trong người một loại CHỦNG TỬ rất ác độc, họ mới tạo ra sóng ra gió để làm nguy hại đến cuộc sống của loài người. Nếu không có loại CHỦNG TỬ đó họ đã không có máu lạnh để trở thành sát thủ, hung thủ như chúng ta đã từng biết. Có những loại người họ ác đến mức lịch sử phải ghi danh. Phải chăng họ được sinh ra để làm điều đó với nhân loại. Khó mà tìm một câu trả lời phải không quý vị.

 

Tôi xin quay lại câu chuyện của đời mình. Tôi cũng đã gặp rất nhiều người nhẫn tâm, kể cả khi là ruột thịt. Chính gia đình của tôi, những người chị, người anh của tôi đã dạy cho tôi một bài học vỡ lòng, để làm hành trang bước ra đời để sống. Họ đã đưa tôi xuống đến tận hang mồ dù tôi chẳng có lỗi gì. Tôi chẳng có làm gì để nguy hại đến ai. Lỗi chăng là lỗi của định mệnh, vì tôi không chọn cho mình nơi sinh ra. Trong tôi không có hai chữ khái niệm về gia đình. Tôi đã có một nền tảng mà chính gia đình tôi đã trang bị cho tôi để làm hành trang bước vào đời, đó là sự ghẻ lạnh, lòng đố kỵ và muốn hủy diệt tôi. Phải chăng tôi đã nợ họ một món nợ từ vô lượng kiếp để tôi phải vào đúng vị trí đó, để họ đoạ đày, ngược đãi và bất công với tôi. Nhưng đâu đó, chính những điều ấy đã trở thành vốn sống của tôi. Từ những khổ đau mà họ đã tạo cho tôi, tôi đã mang tất cả những “hành trang” đó để bước ra đời. Tôi đã CHỊU và ĐỰNG tất cả những gì cay đắng nhất, hờn tủi nhất, để tôi biết đứng lên, để thương lấy chính mình và bảo vệ mình. Tôi như một bông hoa nở giữa sa mạc. Và chính những điều đó đã dạy cho tôi biết sống, biết yêu thương, biết che chở cho những người yếu đuối thấp cổ bé họng, cũng như tôi đã từng không được nói tiếng nói của lòng mình và vì sao tôi khổ.

 

Người ta thường nói chết vì thiếu hiểu biết, còn tôi thì ngược lại tôi chết vì hiểu biết. Nhưng tôi không ân hận, bởi vì tôi dám sống cho cái TÔI mãnh liệt của mình, đó là thương người nghèo, bảo vệ cái đúng và không khuất phục sức mạnh của quyền lực và đồng tiền. Cả đời tôi chưa biết quỳ, cũng chẳng biết bò, tôi biết đứng với đôi chân lạnh, trái tim ấm áp vị tha, luôn biết lắng nghe khổ đau, thổn thức của người khác. Cả đời tôi khổ là khổ vì người khác, dám sống cho người khác sống, dám hi sinh cho người khác, dám cho người khác cơ hội, cũng như tôi đã từng nhận lấy nhiều cơ hội của người khác cho tôi. Có những lúc tôi tự nghĩ rằng, chẳng lẽ tôi có mặt trên cuộc đời này để người đời đày đọa tôi, và cả chính tôi cũng đày đoạ tôi. Bởi tôi không vô cảm, vô can, vô tâm, vô tình, cứ mãi lo cho hết người này đến người kia, hết công cuộc này đến công cuộc kia. Tất cả là chỉ muốn tốt cho đời, cho người, phải chăng đó cũng là định mệnh. Tôi chưa từng lừa dối ai, chưa từng làm tổn thương ai, và cũng chưa từng mang một tâm địa xấu xa với ai. Nhưng cuộc đời nào có buông tha! Dù mình hết lòng hết dạ cũng chỉ nhận lấy những cay đắng, mất mát, phũ phàng. Phải chăng đó là những cái quả mà tôi đã gieo từ vô lượng kiếp nên mới có thể vô lý như vậy. Chỉ có thể lý giải thế thôi! Vì tôi BIẾT BẰNG LÒNG để sống, để tiếp tục hành trình của đời mình. Có những lúc ai đó khen tôi đẹp, khen tôi giỏi, khen tôi thông minh, tôi nghe mỉa mai cay đắng làm sao. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên nhất có thể, nhưng thật sự không thể! Vì tôi tin chắc tôi đã mang sứ mệnh đến cuộc đời này. Vì những điều xảy ra với tôi nó đều là không tưởng, không ngỡ, nhưng KHÔNG THỂ TRỐN CHẠY, đó là những gì rất thật! Vì nó quá sức quá tầm với một người phụ nữ như tôi. Nhưng tại sao tôi đã vượt qua một cách ngoạn mục? Vì rất nhiều biến cố trong đời tôi, THƯƠNG TRƯỜNG, ĐOẠN TRƯỜNG và những TÌNH TRƯỜNG mà tôi đã trải qua, nó như một định mệnh. Vì suy cho cùng không ai có lỗi với ai. Có chăng đó là một CUỘC GIAO DỊCH ĐỊNH MỆNH.

 

Tôi bắt đầu BIẾT BẰNG LÒNG ở tuổi 30 và xem mọi thứ diễn ra với tôi như một LẬP TRÌNH nhất định. Tôi đã bảo hoà mọi cảm xúc vì tôi nhận ra mọi thứ thật VÔ THƯỜNG, PHÙ DU và PHÙ PHIẾM, nên tôi không quá vui cũng chẳng quá buồn, và không bao giờ gục ngã trước một biến cố nào. Vì tôi đã xác định cuộc đời này là một trò chơi trí tuệ. Nên có nhiều người đã kinh ngạc trước sự chịu đựng của tôi. Nhưng tôi đã xác định tôi là một CHIẾN BINH giữa cuộc đời này. Tôi không ăn mày tình cảm của ai, cũng không muốn va chạm và phán xét cuộc đời ai, vì tôi hiểu mỗi người là một số phận, ai cũng mưu cầu. Nhưng để đạt được là một điều khó tưởng.

 

Tôi đã thôi không phán xét người khác đã rất nhiều năm rồi, bởi không ai sống thay cho ai, không ai chịu đau khổ dùm ai, và kể cả cái chết cũng không ai chết thay cho ai được. Tôi đã ngộ ra rất nhiều năm, và vì sao tôi sống khép kín, vì tôi hiểu một điều rằng không thứ gì trên đời này là mãi mãi. Kể cả tình yêu thương cha mẹ, anh em ruột thịt, và con cái, cũng chỉ là tạm bợ, vì có ai sống trên đời này mãi mãi đâu. Nên tôi luôn biết trân quý những gì còn có thể. Nhưng khi không thể, tôi xem nó là vạn sự tùy duyên. Cho nên những gì đã xảy ra với tôi, chỉ làm cho tôi càng nhận biết thêm những gì tôi nghĩ, tôi thấy, tôi biết trong cuộc đời này rõ ràng là không sai. Vì tôi không thể thay đổi cuộc đời này. Những gì đến nhất định phải đến, những gì đi nhất định phải đi, dù có đau buồn hay mệt mỏi thì nó cũng là định mệnh rồi. Khi chúng ta biết bằng lòng thì chúng ta đỡ đau đớn hơn là giãy dụa. Đó là cách tôi tồn tại để sống.

 

Trải qua nhiều thú đau thương, tôi mới thấy cuộc đời này thật là thú vị. Tôi may mắn hay là tôi bất hạnh cũng không thay đổi được định mệnh, nên tôi biết bằng lòng. Được - mất, có - không tôi đã không còn quan trọng. Vì đối với tôi tất cả là sự trải nghiệm. Tôi kiếm tiền để có phương tiện giúp đời giúp người, chứ không phải mục tiêu tôi kiếm tiền để phục vụ cho cái tôi của mình. Nên tôi rất khác biệt. Không có tiền tôi sẽ khổ, nhưng nếu có tiền mà làm khổ người khác thì tôi không làm. Tôi chọn cho tôi có tiền để lo cho người khác. Đó là lý tưởng sống của tôi.

 

Câu chuyện xảy ra 6 tháng nay tôi lại càng thêm thấm thía 2 chữ TÌNH NGƯỜI và LÒNG NGƯỜI. Hai chữ lòng người nghe ngao ngán, lạnh lẽo, nhẫn tâm, nếu không nói là quá ác độc. Tôi tin chắc khi con người sống không có tâm thì kết quả không bao giờ tốt đẹp, vì tất cả những việc mình làm trời đều biết, cho dù có che đậy, có bao bọc, có kín đáo nhường nào rồi cũng sẽ đến một ngày CÁI QUẢ cũng sẽ giúp mình nhận ra. Cái giá trị sống sẽ phản ảnh lại tất cả những gì mà chúng ta ĐÃ GIEO, dù vô tình hay cố ý chính chúng ta sẽ nhận ra đó là QUY LUẬT BẤT BIẾN. Tôi đã trở thành một diễn viên bất đắc dĩ với bao vai diễn và cuộc đời, với vô vàng cung bậc cảm xúc, tôi ví nó như một bản nhạc buồn mà tôi đã hát đi hát lại trong ngần 34 năm, lúc cao lúc thấp, lúc trầm, lúc bổng, lúc du dương với ngày qua tháng lại, đến một lúc nào đó sẽ dừng ở một nốt LẶNG.

 

Quý vị ơi, THÚ VỊ hay THÚ ĐAU THƯƠNG, tôi đã tự hứa với mình là phải sống tử tế với chính mình. Thương và trân trọng mình như một ĐÓA HOA, dù sẽ tàn nhưng đã từng rực rỡ!

 

Nguyễn Phương Hằng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét