Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Những lá thư không gửi


thư không gửi

Thư trước anh có viết cho em
Một lá thư bày tỏ nỗi niềm
Của Tràng Khanh gởi cho Tống Ngọc
Của hai chàng trai trẻ trinh nguyên.

Thư này anh lại viết cho em
Một lá thư muôn vạn nỗi niềm
Anh chôn dấu tình anh trong đó
Khi lòng chưa ngỏ đã vộl im.

Những lá thư chưa gởi bao giờ
Mùa thu đã cạn suối tương tư
Mai này anh sẽ đi lấy vợ
Chôn khối sầu vào cõi thiên thu.

Em vẫn là người trai anh yêu
Ba năm đại học đã thương nhiều
Những tách cà phê trong quán nhỏ
Những chiều sương lạnh gió hiu hiu.

Anh đã cùng em vai sánh vai
Đôi bàn tay đã chạm bàn tay
Và đôi mắt đã nhìn đôi mắt
Tim đập loạn cuồng ai hiểu ai?

Ba năm chung sách với chung đèn
Chung giường chung chiếu với chung chăn
Anh đã ôm ghì bờ vai ấy
Nghiền nát bờ môi đêm gió trăng.

Nhưng đời đâu phải chỉ yêu đương
Làm trai phải nối dõi tông đường
Trời hỡi anh lại là con một
Chữ Tình chữ Hiếu chữ nào hơn?

Thu lại về rồi em biết không?
Ngày mai có kẻ gọi tên chồng
Anh sẽ hôn người con gái ấy
Chuyện tình mình có cũng như không.

Hai lá thư tình chưa dán tem
Tình anh muôn thuở vẫn im lìm
Muốn nói yêu em, yêu nhiều lắm
Một lần thôi cũng xót xa thêm.

Đêm nay mưa gió ngập trời
Trên giường chiếu lạ cuộc đời sang ngang.
Người tình cũ.
DUY TÂM
Berkeley, California 1994


Ly cà phê không đường


Em biết rằng anh có vợ rồi
Anh hèn, anh yếu quá anh ơi
Đừng than đừng trách đời bạc bẽo
Đừng trách tình rơi như lá rơi.

Em đã sầu đau khóc thật nhiều
Ba năm xây đắp một tình yêu
Ba năm sống như đời chồng vợ
Ân tình san sẻ biết bao nhiêu.

Em biết rằng anh viết nhiều thư
Sao anh không gửi để em chờ
Lá thư duy nhất em nhận được
Là cánh thiệp hồng, đau đớn chưa?

Em biết từng đêm bên gối êm
Anh sẽ nắm bên cạnh vợ hiền
Giả bộ làm chồng, yêu hờ hững
Rồi sẽ gọi thầm tên của em.

Cứ nhớ đi anh, cứ giả vờ
Đời người mấy thuở được tương tư
Giết lần tuổi trẻ trong khao khát
Để trái tim khô chết lạnh lùng.

Chỉ vì chữ hiếu hỡi anh ơi
Anh giết đời anh, giết đời tôi
Giết luôn người vợ không hề biết
Cả lũ con thơ sắp chào đời.

Giận anh, tôi quả rất giận anh
Nhưng quên, tôi cũng chẳng quên đành
Trái tim đã một lần lên tiếng
Và cuộc đời đã mất hẳn màu xanh.

Người tình cũ.
DUY TÂM
Berkeley, California 1994

 

Nếu như em biết
"Người đàn bà dấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi?"
Em em ơi làm sao nói nên lời
Nếu em biết anh là người đồng tính.

Anh muốn thét lên giữa đêm tĩnh mịch
Nói hết cho em muôn vạn niềm đau
Nhưng sao anh cứ phải quay đầu
Và phải sống như một con múa rối.

Anh không muốn sống cuộc đời tội lỗi
Khi nhìn mắt em buồn tủi héo hon
Tháng lại ngày qua dày xéo tâm hồn
Gần mhau đó mà xa xa vạn dặm.

Có những đêm anh nằm nghe em khóc
Mắt đăm chiêu nhìn ra khoảng tối nào
Em là trăng thiếu một mái lầu cao
Là đóa Hồng Nhung giữa vườn không chủ.

Nếu có thể yêu em không do dự
Anh sẽ yêu và yêu rất nồng nàn
Đã bao lần anh cố thử yêu thương
Nhưng không thể và luôn luôn không thể.

Người chồng đồng tính.
1995

 

 

 

Hờ hững

Gió theo trăng mãi nhìn qua song cữa
Hết đông tàn, xuân hạ rớt qua sông
Rồi thu qua từng chiếc lá rụng dần
Em nằm đếm đêm tàn theo sao rụng.

Kể từ độ ánh đèn khuya chung bóng
Chưa một lần anh nói tiếng yêu em
Em vùi đầu vào trong tóc màu đen
Đen như bóng tối cuộc tình ngang trái.

Anh yêu hỡi! Phải chi anh ngược đãi
Hay nặng lời thậm tệ với cùng em
Còn hơn là anh cứ mãi im lìm
Rồi than vắn thở dài trong lặng lẽ.

Nằm bên anh mà sao giường quạnh quẽ
Sao gối nằm buồn tẻ chẳng mùi hương
Người em yêu nằm xoay mặt vào tường
Em buồn tủi mắt hướng về cửa sổ.

Ôi đau đớn! Tình trao không phải chỗ
Chưa ba mươi sao mắt đã thâm quầng
Một sáng tinh mơ trên gối em nằm
Chợt bàng hoàng nhìn vài ba sợi bạc.

Trời hỡi sao người em lạnh ngắt
Sao đêm dài và trống trải thế này?
Sao đời em chẳng thấy còn ai
Tất cả đã chết chỉ mình em sống.

Ngày tận thế những thây ma di động
Từng cặp từng đôi nhảy múa quanh mồ
Còn mình em trong thế giới bơ vơ
Sẽ lầm lũi trong bẻ tình đơn lẻ.
Mùa Xuân 1996
Người vợ cô đơn



Gặp lại người yêu

Tình cờ anh gặp lại em
Trời ơi sao thấy con tim nghẹn ngào
Anh không nói được câu nào
Dường như em cũng dạt dào như anh.
Em ơi anh đã vô tình
Em ơi anh đã giết anh lâu rồi
Nhìn em khóe mắt bờ môi
Nhìn đôi kiếng cận một thời thân quen
Em tôi có chút phong trần
Chàng trai ngày đó có lần anh yêu
Nhớ em ôi nhớ thật nhiều
Áo thun màu trắng lều khều tướng đi
Từ ngày hai đứa biệt ly
Sáng ra là nhớ, tối về nhớ hơn
Bên anh có đóa môi son
Có bàn tay lạnh, có lồng ngực thơm
Có người con gái đang xuân
Mà sao chậc lưỡi, cực thân thế này
Trời ơi anh sống sao đây?
Cũng vì chữ hiếu mà đày đọa nhau
Gặp em rồi cũng quay đầu
Bước đi một bước lòng đau quặn lòng
Đời anh thôi thế là xong
Đời em còn lắm màu hồng màu xanh
Anh về sống với vợ anh
Trái tim còn trọn khối tình cho em.
Mùa Xuân 1997.
Nếu như chị biết
Chị ơi nếu chị biết rằng
Người chồng của chị đã từng yêu em
Trái tim người ấy dại điên
Còn lòng chị vẫn trinh nguyên thật thà
Em vừa biết chị hôm qua
Khi tình xưa tưởng đã nhòa nhớ thương
Gặp nhau ở ngã ba đường
Bàng hoàng người ấy quay lưng lại nhìn
Ngượng ngùng em cố làm thinh
Chân đi nửa bước cố tình làm lơ
Người xưa không đợi không chờ
Giờ đây sao lại thẩn thờ gọi tên
Người xưa tưởng đã vô tình
Mà trong đôi mắt còn in một trời
Một thời ân ái xa xôi
Duyên đi hết máu, tình thôi chửa về
Ba năm như nghĩa phu thê
Hai chàng trai trẻ đi về có nhau
Ba năm đầu tựa mái đầu
Làm sao chị hiểu nổi đau chia lìa
Ba năm má tựa vai kề
Giường xưa chăn chiếu còn tỳ dấu môi
Giờ thì anh có chị rồi
Còn em thanh thản cuộc đời riêng em
Chị ơi em sẽ im lìm
Mối tình chồng chị với em ngày nào
Mai này nếu lỡ gặp nhau
Thì em sẽ phải cúi đầu làm ngơ.
Mùa Xuân 1997
Người tình trai của chồng chị.

Dường như em biết
Hôm qua trên phố trở về
Dường như anh có điều chi khác thường
Mắt anh chợt thoáng bâng khuâng
Dường như sống lại thiên đường ngày xưa
Dường như chưa thấy bao giờ
Từ trong im lặng bâng quơ anh cười
Dường như anh gặp một người
Chàng trai trên phố có đôi vai gầy
Dường như đôi mắt anh say
Ngắm nhìn người đó như ngây như cuồng
Hai người chỉ gặp qua đường
Mà sao ngượng ngập vấn vương lạ lùng
Dường như ẩn khuất mông lung
Dường như em biết chuyện lòng của anh...
Người vợ bất hạnh.
1997.



Hãy để tôi yêu

Bài thơ cuối cùng

 

Em yêu hỡi tháng ngày mau quá nhỉ
Trời vào thu mây xám lững lờ trôi
Mùa thu nơi đây buồn lắm em ơi
Khi nắng tắt trên mặt hồ phẳng lặng.

Như viên sỏi dưới đáy hồ trong vắt
Chôn nỗi niềm như tôi dấu tình tôi
Rồi một hôm thơ thẩn dưới chân đồi
Tôi hoảng hốt nhìn rừng cây trụi lá.

Chiều trở gió, đất trời như nghiêng ngả
Lá vàng khô xào xạc rớt như mưa
Trời mênh mông dày đặc khói sương mù
Tôi gào thét giữa hoang vu tơi tả.

Lòng phẩn nộ như cuồng phong hối hả
Máu trong người như giục giã sục sôi
Linh hồn tôi, tôi muốn xé làm đôi
Nửa trả cho đời nửa cho khát vọng.

Tôi yêu em nhưng sợ đời trách móc
Tôi rụt rè chôn dấu khối tình côi
Để rồi khi qua hết tuổi đôi mươi
Tôi mới thấy cõi lòng mình dậy sóng.

Không cần nữa, cuộc đời đừng khuấy động
Để cho tôi được nói tiếng yêu đương
Hãy yêu đi không phải chuyện hoang đường
Yêu say đắm khối thịt xương trần tục.

Hãy đến cùng tôi chút tình nhục dục
Quấn chặt nhau đi cho hết cuộc đời
Cuộc đời này em sẽ ở bên tôi
Không cần đến những miệng đời than vãn.

Tôi không sợ vì tình tôi trong sáng
Tôi sẽ yêu, và yêu rất nồng nàn
Một mai đây khi lìa khỏi trần gian
Sự phán xét tôi sẽ dành cho Chúa.

Thượng đế hỡi! Người tạo tôi thế đó
Linh hồn này thể xác trái tim tôi
Chúa của tôi, tôi theo ý của người
Là tạo vật, tôi có gì tội lỗi?

Theo tiếng chuông ngân bóng chiều xuống vội
Trên trời cao chói lọi vạn vì sao
Thỏ thẻ bên tai lời Chúa ngọt ngào
"Trên trần thế tình yêu nào cũng đẹp".

"Con hãy yêu, tình yêu thanh khiết
Người yêu người không phân biệt điều chi
Hãy vững tin cứ thẳng hướng mà đi
Đừng lo sợ những thị phi trần thế".

Yêu tôi nhé vì tình tôi đẹp đẽ
Em em ơi mùa thu đến rồi đây
Nắm tay nhau đi hết quãng đời này
Sai hay đúng, hãy đợi ngày tận thế !

Mùa thu, 1997
By DUY TAM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét