(Trích
Tâm thư của Trưởng lão Thích Thông Lạc)
Kính gửi các con thân
thương!
Hỡi các con thân thương! Con
đường tu tập đi đến cứu cánh giải thoát của Phật giáo như các con đã
biết, "TÂM
BẤT ĐỘNG TRƯỚC CÁC ÁC PHÁP VÀ CÁC CẢM THỌ". Nếu đứng trước các ác
pháp mà tâm các con còn bị động thì đứng trước các cảm thọ làm sao các con chịu
nổi. Có đúng như vậy không hỡi các con?
Vì thế, "THẤY LỖI MÌNH ĐỪNG THẤY
LỖI NGƯỜI" là
một phương pháp tuyệt vời của Phật giáo để giữ gìn tâm bất động. Thế sao các
con không tu tập như vậy? Mà cứ thấy lỗi người không thấy lỗi mình, lại còn nói
xấu người, chê bai, chỉ trích người khác. Vậy ai tốt, ai xấu ở đây? Người thấy
lỗi người, nói xấu người là người tốt lắm sao các con?
Trong đời có cái gì thật đâu;
có cái gì là của mình đâu. Phải không các con? Toàn là các pháp vô thường. Vậy
sao các con còn muốn hơn thiệt, đúng sai phải trái mà không lo tu TÂM BẤT ĐỘNG.
Hơn thiệt, đúng sai phải trái để làm gì hỡi các con? Trên đời còn có cái gì để
các con giữ gìn nữa đâu. Các con có thấy không? Nếu không phải TÂM BẤT ĐỘNG
TRƯỚC CÁC ÁC PHÁP VÀ CÁC CẢM THỌ thì còn cái gì nữa. Nếu không nhờ đức Phật
chỉ dạy BỐN CHÂN LÍ thì thế gian này toàn là rổng không và đau khổ. Phải không
các con?
Các con có thấy người nào
chết còn mang theo được những gì? Hay chỉ còn mang theo những tội ác nghiệp
báo? Điều đó chắc chắn các con ạ! Mọi người trên hành tinh này họ đang trang bị cho mình những
hành lý tội ác nghiệp báo ấy để đi vào cõi chết. Các con có biết không? Chính
các con cũng đang trang bị cho mình những hành lý như vậy. Bởi vì, các con
đang thấy lỗi người, không thấy lỗi mình. Các con hãy dừng lại những hành
động lỗi lầm này may ra còn có thể cứu chữa kịp, nếu không thì các con đã, đang
và sẽ mãi mãi trôi lăn trong sáu nẻo luân hồi nghiệp báo, tràn đầy khổ
đau.
Khi chết đi, tất cả thân Ngũ
uẩn đều tan rả sạch không còn một uẩn nào hết các con ạ! Người chết đi chỉ còn
từ trường nghiệp lực nhân quả tội ác tương ưng với người hay thú vật mà tái
sinh luân hồi, chứ không có linh hồn, thần thức nào cả. Linh hồn, thần thức là
ảo tưởng của con người do tưởng uẩn của người còn sống tạo tác ra qua một hình
ảnh huyền ảo. Còn người chết thì tan rả, tiêu sạch không còn một vật gì ngay
khi tắt thở.
Luật nhân quả rất khít khao
không kẻ hở thời gian, khi còn sống tạo tác theo lòng tham muốn (tâm ái dục) trong
vòng tay ngũ triền cái tạo ra nhân quả nghiệp báo tội ác thì khi chết đi phải
tương ưng tái sinh ngay liền với những người hay những thú vật cũng có tâm tham
muốn, cũng trong vòng tay Ngũ Triền Cái tạo ra nhân quả nghiệp báo tội ác như
vậy để sinh ra làm người và làm thú vật trả vay nghiệp báo tội ác mà thân trước
kia đã làm. Chứ
không như kinh sách Đại Thừa dạy: Người chết rồi thần thức chưa đi đầu thai
phải lang thang vất vưởng trong vòng 49 ngày. Đây là một loại ảo tưởng mê tín
có sách vỡ, kinh doanh tôn giáo, làm tiền tín đồ mê tín nhẹ dạ dễ tin.
Sau khi nhập Tứ Thánh Định,
sử dụng mắt Tam Minh, thầy quan sát chẳng thấy có linh hồn, thần thức nào
cả; cũng chẳng thấy quỷ, ma, thần, thánh, Ngọc Hoàng, Thượng Đế nào cả; cũng
chẳng thấy có Chúa Trời, Chúa Đất, chư Phật, chư Bồ Tát, chư Thiên nào cả v.v….
mà chỉ thấy những từ trường hình ảnh ác thiện của loài người và muôn thú trong
không gian vô tận. Nhất là từ trường tâm bất động của chư Phật, chứ không
có đức Phật. Các
con nên lưu ý, nếu không thì các con cũng mù quáng mê tín, sống trong ảo tưởng
như những người khác.
Người thế gian chỉ vì thấy
lỗi người mà phải chịu khổ trăm cay ngàn đắng, còn các con bỏ hết đời vào Tu
Viện tu tập để ra khỏi nhà sinh tử mà còn thấy lỗi người, còn hơn thiệt, còn
tranh đua, còn kiện tụng, còn nói xấu thầy này, thầy khác. Tất cả các thầy đều là huynh
đệ chung trong một nhà, dù họ ở trong bất cứ một hệ phái nào, các thầy không có
ai sai cả, chỉ có pháp sai. Pháp
sai thì nên chỉnh sửa pháp cho đúng lại, chứ sao nói xấu nhau, vạch lưng cho
người khác xem thẹo ư! Việc làm ấy có tốt chăng hỡi các con?
Cuốn sách "Giặc Thầy Chùa" tác giả là người thế
gian họ muốn khen chê sao cũng được. Chúng ta cũng không nên bắt chước họ, lối chỉ trích, phê phán
nhau như vậy, đó là vì nó mang tính chất bè phái, thiên kiến, chính trị, nói
xấu, gây chia rẻ nhau v.v...
Người sinh ra trên đời có ai
không những phút lầm lạc, nhưng lầm lạc thì cần phải sửa sai, thì đó là một sự
chuyển đổi làm cho đời sống tốt lại. Thánh nhân cũng từ phàm phu tội lỗi,
nhưng các Ngài biết khắc phục sửa sai mình mà trở thành Thánh nhân, chứ đâu có
Thánh nhân sẵn, Thánh nhân có sẵn là Thánh nhân do con người tưởng tượng ra.
Đức Khổng Phu Tử còn sai kia mà!
Chúng ta là Phật tử, là tu
sinh Chơn Như không nên bắt chước họ nay phê bình người này, mai chỉ trích
người khác, nhất là huynh đệ với nhau cùng một thầy, một lò mà ra, sao các con
làm như vậy. Các con đã đi sai tông chỉ của Phật giáo. Tông chỉ của Phật giáo là
chuyển đổi đời sống thiếu đạo đức của thế gian trở thành đời sống thế gian có
đạo đức, chứ không phải chúng ta bỏ đời để đi tu. Đi tu có nghĩa là làm tốt cho
đời, làm cho đời thiện lành hơn; làm cho đời có đạo đức v.v… Cho nên đời sống
có gì phải bỏ đâu các con? Bỏ đời để tìm đạo là sai, đạo thì ở trong đời, ngoài
đời đi tìm đạo không bao giờ có. Phải không các con?
Nghe Thầy nói đến đây các con
sẽ hỏi: "Chứ đức Phật Thích Ca Mâu Ni bỏ cung vàng, điện ngọc, vợ đẹp, con
thơ, cha già, mẹ yếu đi vào rừng hoang vắng tu hành sáu năm khổ hạnh. Như vậy
không phải bỏ đời sao?"
Sao các con lại hiểu đức Phật
nông cạn như vậy? Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đâu có bỏ đời, Khi đi dạo ra bốn của
thành Ngài đã thấy bốn sự đau khổ của loài người quá khổ, nên Ngài từ bỏ những sợi dây trói buộc
tạo nhiều đau khổ cho kiếp người, đó là ái kiết sử, danh, lợi, sắc, thực, thùy
để vào rừng yên tịnh,
một bóng một hình, nhờ đó Ngài tư duy tìm ra một đường lối, một phương pháp làm
cho đời không còn khổ đau nữa, tốt đẹp hơn, chứ Ngài có bỏ đời đâu? Các con
nghĩ như vậy là các con đã nghĩ sai về đức Phật, các con hãy sám hối đi!
Nếu bảo rằng đức Phật bỏ đời
thì hôm nay làm gì chúng ta có bốn chân lí TỨ THÁNH ĐẾ; làm gì chúng ta có nền đạo
đức nhân bản – nhân quả sống không làm khổ mình, khổ người; làm gì chúng ta có
chương trình giáo dục BÁT CHÁNH ĐẠO đào tạo những bậc A LA HÁN.
Chánh đạo luôn luôn ở trong
đời sống của mọi người có đạo đức, chứ đạo đâu có ở ngoài đời. Sống biết thương yêu và tha
thứ mọi lỗi lầm của nhau là đạo. Vì thế chúng ta phải hiểu nghĩa cho rõ ràng: bỏ đời sống ác không có nghĩa
là bỏ đời. Bỏ đời sống ác là để chuyển đổi làm thay đổi thành đời sống thiện,
đời sống có đạo đức. Vậy
các con bươi móc chuyện thế gian xấu tốt của nhau thì đạo làm sao có ở trong
các con được. Các con có thấy điều này không hỡi các con? Các con làm như vậy có tốt
cho các con không? Hay
vì các con ganh tỵ, hơn thiệt nhau hay sợ người khác hơn mình? Không sợ người
khác hơn mình sao lại nói xấu người khác, để lộ chân tướng phàm phu tham danh,
tham quyền, khiến cho người trí thức hiểu biết phải lắc đầu, cho rằng đệ tử của
Tu Viện Chơn Như còn tạp khí hơn đời thường. Và như vậy các con theo Thầy tu
hành tự làm mất hạt giống giải thoát của Phật giáo. Thật là trái đạo. Thật là
không xứng đáng với người tu hành Tứ vô lượng tâm: Từ, Bi Hỷ, Xả.
Còn thấy lỗi người thì lòng
từ bi thương yêu và tha thứ của Phật giáo của các con có còn không? Điều này các con có biết
không? Tất cả các pháp trên thế gian này có pháp nào là con, là của con, là bản
ngã của con đâu, hãy chỉ cho Thầy xem đi? Nếu không có pháp nào là con,
là của con, là bản ngã của con, tại sao các con lại thấy lỗi người?
Các con có hiểu chăng? Con
người là con người NHÂN QUẢ, có con người nào ngoài nhân quả mà có đâu? Rồi các
con hãy xem xét xa hơn đến sự sống của muôn loài vạn vật trên hành tinh này,
mọi vật đều do nhân quả hợp duyên sinh ra. Vậy có vật nào ngoài nhân quả mà có
đâu? Vậy
sao các con vô minh cố chấp ôm cứng cái không phải của các con, để chịu khổ,
chịu đau muôn đời muôn kiếp trôi lăn trong lục đạo.
Các con đã bỏ đời vô đạo đức,
đi tìm đạo để chuyển đời làm cho đời có đạo đức như trên đã nói, tức là đi tìm
chỗ tâm không nhân quả. Vậy chỗ tâm không nhân quả là cái gì? Các con có biết không?
Đó là chỗ TÂM BẤT ĐỘNG TRƯỚC CÁC ÁC PHÁP VÀ CÁC CẢM THỌ.
Tâm còn động là còn nhân quả,
còn nhân quả thì còn tái sinh luân hồi. Các con có hiểu không? Vậy còn
thấy lỗi người là tâm các con còn động. Tu theo Phật giáo mà tâm còn động thì
dù cho các con có tu trải muôn ngàn kiếp cũng không giải thoát được.
Một phương phương nữa để tu
tập tâm bất động. Đó là "TỨ VÔ LƯỢNG TÂM".
Nói đến Tứ Vô Lượng Tâm là
nói đến pháp độc nhất vô nhị của Phật giáo để làm chủ sinh, già, bệnh, chết và
chấm dứt luân hồi thì "ĐỨC HIẾU SINH" là sinh mạng, là sự sống của
các con, của người Phật tử, là của tu sinh Chơn Như, nó là đạo quân tiên phong
xông vào MẶT TRẬN NHÂN QUẢ để giải quyết sinh tử luân hồi. Nếu các con tu hành mà thiếu
ĐỨC HIẾU SINH thì cũng giống như người đi đánh giặc mà không có quân thiện
chiến, chỉ toàn là những quân ô hợp thì làm gì thắng trận được.
Nếu ai biết dùng ĐỨC HIẾU
SINH trong cuộc sống hằng ngày thì tâm người đó không bao giờ thấy lỗi
người, do
không thấy lỗi người nên tâm Bất Động. Do tâm bất động là có giải thoát ngay liền. Còn những
người thường thấy lỗi người thì đó những người thế gian phàm phu tục tử, dù họ
là người tu sĩ nhưng họ không phải là tu sĩ Phật giáo mà họ là những tu sĩ Bà
La Môn.
Nếu tu sinh nào tu tập theo
Phật giáo Nguyên Thủy mà còn thấy lỗi người, sống thiếu đức hiếu sinh và thiếu
đức tha thứ. Chính họ là những tu sĩ của Bà La Môn, họ không xứng đáng vào Giáo
Đoàn Chơn Như. Giáo Đoàn Chơn Như gồm có: Tăng đoàn, Nam cư sĩ đoàn, Ni
đoàn và Nữ cư sĩ đoàn. Đó
là bốn giới đệ tử của Tu Viện Chơn Như.
Bây giờ các con học lớp hiếu
sinh, không phải chỉ biết đức hiếu sinh mà còn học nhiều hơn nữa, nhưng phải chia ra giờ nào
học tu pháp nào cho rõ ràng. Ví dụ: giờ đến lớp học, giờ làm bài ở trong thất,
giờ đọc thêm sách trong thư viên của tu viện, giờ ngồi giữ tâm thanh thản, an
lạc và vô sự, giờ đi kinh hành chánh niệm tỉnh giác và giờ nhiếp tâm trong hơi
thở v.v…
Muốn xem sách thêm nên đọc kỹ
những bộ sách: Cảm Nang Phật Giáo Nguyên Thủy, Thiền Căn Bản, Hành Thập Thiện
và Tứ Vô Lượng tâm, Tứ Bất Họai Tịnh, Những Chặng Đường Tu Học Của Người Cư Sĩ,
Thời Khóa Tu Tập Trong Thời Đức Phật, Tạo Duyên Hóa Độ Chúng Sinh, Đạo Đức Làm
Người, Những Lời Gốc Phật Dạy, Văn Hóa Truyền Thống Phật Giáo, Đường Về Xứ
Phật, Giáo Án Rèn Nhân Cách v.v…
Người tu hành chưa xong mà
điện thoại di động trong túi thì còn gì tu hành nữa các con? Nên ra đời sống như mọi
người thế gian là tốt hơn. Tu sĩ mà có điện thoại di động thì cái tâm của họ là
cái chợ.
Tu sĩ còn sợ chết uống thuốc
có loài động vật thì còn gì là giới luật Phật. Trên đời này có loại thuốc nào
uống vào mà thân chấm dứt bệnh hẳn đâu? Uống hết bệnh này thì lại sinh ra bệnh
khác. Bệnh
là do nghiệp của nhân quả thiện ác. Các con chưa ra khỏi nhân quả thì thân phải còn bệnh,
đó là một sự tất yếu của đời sống con người, một qui luật tự nhiên của nhân
quả. Các con có thân không ai trốn tránh khỏi bệnh đâu. Vậy mà sao các con lại
sợ bệnh? Muốn không sợ bệnh thì các con nên nhiếp tâm và an trú tâm trong thân
hành nội thì bệnh làm gì được các con. Thuốc trường sinh bất tử chỉ là một ảo
tưởng của loài người. Vậy mà có người mê muội tin rằng có thật. Thật là vô minh
sống trong không tưởng.
Thời gian tuổi đời các con
còn ít lắm, khi
vô thường đến thì thân này mất khó tìm lại được. Đời khổ lắm hơn thua
nhau từng lời nói làm chi, cần phải lặng im như Thánh, giữ gìn tâm bất động để ra khỏi
nhà sinh tử, suốt ngày để tâm hết chuyện
này tới việc khác như cái chợ, khi chết sẽ mờ mịt và tương ưng tái sinh sẽ đi
vào cảnh khổ. Các con nên nhớ những lời dạy này.
Thăm và chúc các con vui mạnh
tu tập đừng thấy lỗi người.
Thân thương chào các
con.
(Tâm
Thư Của Trưởng lão Thích Thông Lạc - Những Bức Tâm Thư tập
II - trang 103-107).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét