Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Trăn trở về lương tâm người thầy qua cái chết của học sinh (phần 2)


Trăn trở về lương tâm người thầy qua cái chết của học sinh (phần 2):

Những điểm tựa cần thiết cho học sinh

(Dân trí) - Đừng vội quy kết cho cái chết của em Dương là vì bệnh trầm cảm, vì như vậy sẽ là thiếu khách quan và chưa xác đáng. Vấn đề ở đây là cần phải xem xét những điểm tựa cần thiết, nâng đỡ tinh thần cho học sinh ra sao.
 >>  Vụ học sinh lớp 10 tự tử: Thầy giáo xin tạm nghỉ việc
 >>  Vì đâu một học sinh lớp 10 tự tử?
 >> Nghệ thuật dạy dỗ của người thầy

Áp lực tâm lý
 
Có thể trong khoảng thời gian gần đây em Dương đang phải trải qua những khó khăn khác về mặt tinh thần.

Em Dương là học sinh giỏi suốt quá trình học tiểu học và THCS, sau này vì nguyên nhân nào đó khiến kết quả học tập của em giảm sút, chính điều đó đã là một áp lực tâm lý quá năng nề đối với em.
 
Có thể em đã rất mặc cảm về bản thân, cảm thấy hổ thẹn với bạn bè và có lỗi với bố mẹ nên khi thầy giáo Mĩ có những lời nói, thái độ và hành động thiếu quan tâm hiểu biết tâm lý, thiếu tôn trọng học trò như vậy thì chẳng khác nào đẩy bi kịch trong em đến cùng cực. Vì vậy chỉ trong một thời gian rất ngắn sau đó em Dương đã tự tử.

Đừng vội quy kết cho cái chết của em Dương là vì bệnh trầm cảm, vì như vậy sẽ là thiếu khách quan và chưa xác đáng. Thực tế gia đình em Dương đã phủ nhận lời của ông Giám đốc Sở Giáo dục đào tạo nói rằng em Dương có biểu hiện của bệnh trầm cảm từ tháng 11 năm ngoái.
 
Nhưng giả sử điều đó là một thực tế đi nữa thì cũng chưa có bất kỳ một kết luận khoa học nào của các nhà chuyên môn.

Hơn nữa nếu em Dương thật sự bị trầm cảm thì chính thái độ cư xử, hành động và lời nói của thầy Mĩ có thể là tác nhân đẩy sự bi quan tiêu cực của em lên đến tột cùng, làm cho “căn bệnh” của em đến thời khắc bùng vỡ, đưa em đến bờ vực tuyệt vọng và đi đến quyết định quyên sinh.
 

Thư tuyệt mệnh của học sinh Dương (Ảnh: D.P)

Có giả thiết nói rằng em Dương có thể bị tác động từ phim ảnh, văn hóa hay phong trào tự tử của học sinh, diễn viên nước ngoài. Trong trường hợp của em Dương thì giả thiết này, theo tôi, cũng không thuyết phục.

Qua bức thư tuyệt mệnh của em Dương viết cho em trai mình có đoạn: “...Hãy sống hòa đồng với bạn bè, trân trọng từng phút giây sống trong hạnh phúc của mình”. Điều đó nói lên rằng em đã rất ý thức được giá trị cuộc sống đáng quý như thế nào. Luật sư Trịnh Khắc Triệu (ở Hải Phòng) nói: “Khi đọc những bức thư tuyệt mệnh cháu Dương để lại tôi nhận thấy Dương là một học sinh thông minh, rất tình cảm”.
 
Câu hỏi với nhiều phía

Chúng ta cứ mãi xoay quanh vấn đề thầy Mĩ có lỗi hay không có lỗi mà quên đi một điều quan trọng hơn đó là lương tâm người thầy và trách nhiệm của nhà trường, gia đình và xã hội đối với con em chúng ta. Có phải những người có liên quan đến cái chết của em Dương vì thiếu quan tâm đến đặc điểm tâm sinh lý của các em, đến khi sự việc không hay xảy ra, các chuyên gia nhảy mới vào phân tích và mới giật mình nhận ra được một số vấn đề?

Phải thừa nhận hành động của em Dương là nông nổi, nhưng chúng ta phải làm gì để ngăn cản những hành động đó mới là điều quan trọng hơn, cần làm hơn.

Xét về mặt lý, có thể những hành động và lời nói của thầy Mĩ chưa đến mức phạm lỗi. Nhưng xét về mặt lương tâm và trách nhiệm của một người giáo viên thì không thể nói là hoàn toàn không có lỗi như lời của ông Hùng - Giám đốc Sở GD&ĐT Thành phố Hải Phòng cùng một số bạn đọc khác.

Lỗi của thầy là sự chủ quan, thiếu quan sát và quan tâm đến diễn biến tâm lý học sinh. Điều này có thể chứng minh được vì theo như gia đình phản ánh thì ngay cả khi gọi điện về báo cho gia đình là em Dương nghỉ học không xin phép, thầy còn nói “nó cứ điên điên, khùng khùng”.

Đặt trường hợp làm cha mẹ bạn sẽ nghĩ như thế nào khi đứa con ngoan của mình được giáo viên phản ánh với những từ ngữ như vậy?

Tôi đã đặt ra nhiều câu hỏi cho ông giám đốc Sở Giáo dục và đào tạo thành phố Hải Phòng, về lời khẳng định em Dương bị trầm cảm và sau đó là sự giải thích mập mờ cho rằng phóng viên không hiểu ý nên trình bày chưa đúng ý của ông.

Ý kiến của bạn về vấn đề này xin gửi đến Diễn đàn Dân trí qua địa chỉ e-mail:thaolam@dantri.com.vn
Câu hỏi về tính nghiêm minh của một vị giám đốc và toàn ngành giáo dục: Phải chăng ông Hùng cố tình bao che cho thầy Mĩ? Phải chăng ông sợ ảnh hưởng đến phong trào thi đua của ngành? Phải chăng vì một mặt nào đó ông cũng chưa đủ hiểu biết trong vấn đề này mà kết luận một cách vội vàng?

Việc em Dương không chia sẻ câu chuyện ở trường với bố mẹ cũng đặt ra những câu hỏi cho phía gia đình về sự quan tâm tới con cái.

Đa số phản ứng về hành động quyên sinh của em Dương mới chỉ dừng lại ở mức độ biểu hiện bên ngoài với những lời chê trách, mà chưa đi tìm hiểu sâu sắc hơn căn nguyên của hành động đó, dẫn đến nhìn nhận sự việc thiếu khách quan, thiếu sâu sát.

Khi sự việc xảy ra thầy Mĩ vẫn đứng bên ngoài vì chưa có chứng cứ vi phạm, để nỗi đau lại hoàn toàn cho gia đình em Dương.

Tóm lại, đi tìm lời giải đáp thật khách quan và chính xác cho cái chết của em Dương là điều khó khăn. Nhưng đó là điều không thể không làm.

Với bài viết này tôi không hề có ý bênh vực gia đình em Dương và công kích thầy Mĩ. Mà bằng cái nhìn khách quan và kinh nghiệm của người trong nghề, tôi chỉ muốn nói lên quan điểm của mình để góp thêm tiếng nói làm cho công lý minh bạch rõ ràng, xem xét đúng trách nhiệm những người có liên quan, để môi trường giáo dục ngày càng trong sạch, xã hội ngày càng tốt đẹp hơn.

Dương Cầm

Trăn trở về lương tâm người thầy qua cái chết của học sinh (phần 1)


Trăn trở về lương tâm người thầy qua cái chết của học sinh (phần 1):

Nghệ thuật dạy dỗ của người thầy

(Dân trí) - Những sự cố học sinh quyên sinh đều làm cho những người có lương tri phải đau lòng. Đó không chỉ là sự tổn thất đối với gia đình các em mà còn là sự mất mát của xã hội, nhất là đối với nhà trường và thầy cô giáo của các em.
 >>  Vì đâu một học sinh lớp 10 tự tử?
 >>  Vụ học sinh lớp 10 tự tử: Thầy giáo xin tạm nghỉ việc

LTS Dân trí - Vụ học sinh lớp 10 Nguyễn Ngọc Dương ở trường THPT Ngô Quyền (Hải Phòng) quyên sinh cách đây chưa lâu, khiến dư luận phải đặt ra những câu hỏi về trách nhiệm của nhà trường, gia đình và xã hội, nhất là trách nhiệm của thầy giáo có liên quan trực tiếp với sự cố đáng tiếc đó.

Bài viết dưới đây của một thầy giáo có sự nhìn nhận khách quan, lưu ý trách nhiệm và lương tâm của người thầy trong cách ứng xử với trò, nhất là đối với những trò có những biểu hiện tâm lý không bình thường. Đây cũng là bài học kinh nghiệm cần rút ra để tránh tái diễn những vụ đau lòng tương tự.

Chúng tôi trân trọng giới thiệu với bạn đọc bài viết của nhà giáo Dương Cầm, được chia làm hai phần:
 
Cú sốc
 
Vốn là thầy giáo dạy kiến thức văn hóa và giáo dục đạo đức cho học sinh, nhiều lúc tôi phải trăn trở, đau lòng với những sự thật cay đắng xảy ra ở đâu đó trong môi trường giáo dục của chúng ta.

Một vụ điển hình làm tôi thấy tiếc nuối, đau lòng và suy nghĩ trăn trở kéo dài là sự cố dẫn đến cái chết của em Nguyễn Ngọc Dương - học sinh lớp 10C3 trường THPT Ngô Quyền - Thành phố Hải Phòng vừa xảy ra ngày 29/4/2011.

Sự việc như một hồi chuông gióng lên cảnh tỉnh những nhà sư phạm đã có phần thờ ơ, thiếu trách nhiệm trước những biểu hiện bất thường của học trò như vậy. Có lẽ họ vẫn thường nghĩ rằng mình làm người thầy dạy dỗ học sinh cho nên có quyền được nói gì thì nói, miễn sao không nằm ngoài việc học tập của các em.

Họ cho rằng mình hoàn toàn đúng vì tất cả những lời nói đó xuất phát từ tình cảm và trách nhiệm, mà không ý thức được rằng: ở lứa tuổi này và với hoàn cảnh cụ thể của các em, thì việc tiếp nhận những lời nói, thái độ và hành động thiếu cân nhắc của người thầy đôi lúc là cú sốc lớn, là quá nặng nề với các em.

Họ không hiểu rằng cái sự dạy dỗ của mình cũng đòi hỏi một “nghệ thuật”. Nếu không có thể dẫn tới hậu quả khó lường. Vẫn biết rằng với số lượng học sinh khá đông, việc quan tâm sâu sát đến từng học sinh là điều rất khó. Nhưng với các học sinh trong lớp mình làm chủ nhiệm và đặc biệt với những học sinh có biểu hiện bất thường, thì việc tìm hiểu sâu sắc hơn đối với các em là thuộc về trách nhiệm và lương tâm của người thầy.
 
Ngôi trường nơi Dương theo học trước khi học sinh này tự vẫn. (Ảnh: D.P)
 
Sức nặng phía sau lời nói
 
Do không may bị ốm, biết về vụ việc này hơi muộn, nhưng tôi đã đọc kỹ tất cả những thông tin về cái chết của em Nguyễn Ngọc Dương trên những báo điện tử có uy tín hàng đầu như Dân trí, Vietnamnet và Tiền Phong. Qua đó tôi cũng có thể hình dung, hiểu được điều gì đã xảy ra giữa thầy giáo Hoàng Xuân Mĩ và em Nguyễn Ngọc Dương.
 
Trong bài viết này tôi muốn nói lên những vấn đề ẩn đằng sau vụ việc mà tôi chưa thấy được đề cập  một cách thỏa đáng qua những bài báo trên mạng.

Tôi tin chắc mọi chuyện không đơn giản chỉ là vài câu nói và hành động nhẹ nhàng của thầy giáo như một tờ báo đã đưa rằng: “Hôm đó thầy Mĩ gọi học sinh Dương lên bảng làm bài tập, Dương không làm được bài, thầy Mĩ yêu cầu học sinh Dương đứng trước lớp đồng thời gọi những học sinh khác lên chữa bài tập nói trên... Nhưng Dương đã tự ý bỏ về chỗ ngồi. Sau đó, thầy Mĩ có kiểm tra vở bài tập của học sinh Dương và phát hiện em không làm bài tập về nhà. Thầy Mĩ có nói: “Nếu em không thích học lớp này thì bảo bố mẹ xin chuyển sang lớp khác...” và “học dù dốt nhưng phải ngoan”.

Sau khi em Dương không làm được bài tập thì những diễn biến tiếp theo sau đó giữa thầy Mĩ và em Dương, tôi cho rằng không đơn giản và chỉ có mấy câu ngắn gọn như vừa trích ở trên đây.

Ý kiến của bạn về vấn đề này xin gửi đến Diễn đàn Dân trí qua địa chỉ e-mail:thaolam@dantri.com.vn
Theo bài Khoảng lặng sau chuyện nam sinh tự chết cũng ở tờ báo này khẳng định rằng: “Theo tường trình của thầy M., chiều 28/4, khi gọi lên bảng chữa bài,D. không làm được, bỏ về chỗ mà không xin phép. Sau khi chữa bài xong cho các em khác, thầy giáo xuống chỗ D., thấy vở vẫn chưa làm được và có nhắc nhở “nếu không làm được thì xin phép không được tự bỏ về chỗ”. Lời nói này có thể khác đi với thực tế”.

Một số học sinh lớp 10C3, cùng lớp khẳng định thêm: “Khi thầy M. hỏi bài tập trước đó đâu, D. nói quên ở nhà. Các em cũng cho biết có chuyện D. nói to trước lớp với thầy việc mình không làm được bài. Và thầy M. có nói, nếu “anh” thấy học lớp này khó quá thì nên nói với cha mẹ xin chuyển lớp khác. D. sau đó đã khóc. Lúc ra chơi, có bạn thấy cậu đứng ở hành lang, mắt buồn rượi, muốn tới an ủi, D. chỉ nói “không sao, bạn vào lớp trước đi”.

Qua sự việc em Dương bật khóc trước lớp chúng ta có thể thấy rằng vấn đề không đơn giản chỉ là những lời nói bình thường thuần túy mang tính giáo dục của người thầy giáo. Điều đó có thể phân tích như sau:

Trước hết, việc thầy Mĩ bắt em Dương đứng trước lớp như một hình phạt là điều không phù hợp và không nên làm đối với học sinh cấp III.

Thứ hai, xét kỹ trong câu nói: “Nếu em không thích học lớp này thì bảo bố mẹ xin chuyển sang lớp khác...” của thầy Mĩ đối với học sinh là đã có những điều khó chấp nhận, bởi ít khi có chuyện học sinh không thích học lớp mà mình đã theo học từ đầu. Việc chuyển lớp là điều bất đắc dĩ. Như vậy là giáo viên đã có những lời nói không cần thiết.

Tôi cũng từng là học sinh giỏi suốt quá trình học từ lớp 1 đến lớp 9 như em Dương, nhưng khi lên cấp 3 việc học của tôi ngày càng sa sút nên tôi hiểu được điều gì đã xảy ra trong tư tưởng của em Dương trong hoàn cảnh đó.

Thứ ba là trong câu nói của mình thầy Mĩ có dùng “dốt”, một từ tối kỵ khi dùng trong nhà trường và bản chất của nó trong trường hợp này là sự xúc phạm, sỉ nhục. Chúng ta hãy cùng suy nghĩ xem, một em vốn là học sinh giỏi nhiều năm nay bỗng bị la mắng là “dốt” sẽ bị tổn thương như thế nào.

Nếu bằng cách nói khác, thay từ “dốt” bằng từ “học chưa tốt” với thái độ ân cần thì mọi chuyện đã có thể trở nên nhẹ nhàng hơn. Qua bức thư tuyệt mệnh và những thông tin liên quan, tôi nhận thấy em Dương là một con người nhạy cảm, giàu tình thương, sống nội tâm và có phần yếu đuối nên rất dễ bị tổn thương.

Vậy nên nếu nói rằng thầy Mĩ hoàn toàn không có lỗi như độc giả Hoàng Ngọc Quỳnh Lam trong bức thư Gửi nam sinh Ngô Quyền và các trò định chết là không thuyết phục.

Theo tôi, bức thư đó chưa đánh giá được vấn đề một cách sâu sắc và khách quan. Còn theo quan điểm của bản thân em Dương trong thư tuyệt mệnh của mình đã khẳng định rằng: “Dương bị thầy M, giáo viên chủ nhiệm (kiêm dạy môn Hóa) sỉ vả”  thì dù đúng hay chưa đúng, cũng là điều không thể thay đổi và đáng lưu ý.

Mặt khác trong câu nói của thầy Mĩ có nhắc đến phụ huynh, rất có thể hàng ngày em đã mang mặc cảm có lỗi với bố mẹ về việc học tập của mình, và khi thầy nhắc đến điều đó càng làm em khổ sở dằn vặt nhiều hơn, cảm thấy bị xúc phạm đến bật khóc giữa lớp.
 
(Còn nữa)

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Thư cho đứa em luôn tự nguyền rủa mình


Thư cho đứa em luôn tự nguyền rủa mình

Em yêu mến,
Anh viết thư này cho em, mà "em" ở đây, lần đầu tiên trong đời anh, lại không phải là một cô gái. Cũng không hẳn là một chàng trai. Em luôn kêu lên với "toàn thể thế giới" là: "I am gay". Vâng! Em là một người đàn ông có xu hướng đồng tính dục: Em chỉ yêu đàn ông. Chuyện đúng ra cũng chẳng có gì đáng nói. Và anh cũng không nhất thiết phải viết lá thư này cho em. Với anh, dù em có là "gay" đi nữa, mặt trời vẫn mọc, chim vẫn hót, mây vẫn bay và hoa vẫn nở. Và anh thấy cuộc đời em vẫn đẹp, vẫn đáng sống bội phần. Nhưng điều đáng nói ở đây là em luôn tự nguyền rủa chính mình. 


Thực ra, anh và em chưa một lần gặp gỡ ngoài đời thực. Chúng ta chỉ biết nhau qua thế giới ảo YuMe. Và hơn nữa, biết nhau trong một khoảng thời gian không dài. Em hầu như không biết gì nhiều về anh. Nhưng ngược lại, anh lại biết nhiều về em, nhiều hơn nhiều lần những gì em tưởng. Nói cho rõ ràng hơn thì đó cũng chỉ là một việc tình cờ. Anh hay lang thang trong thế giới YuMe và tìm về những trang blog ít người đọc, bị bỏ quên trong những góc vắng. Và ở đó, anh đã tình cờ bắt gặp và đọc hết những gì em viết về cuộc đời em. Em đã viết hết ra những uẩn khúc của đời mình, chi tiết và tỉ mỉ. Và anh đã vô tình đọc hết chúng, xót xa và nghẹn ngào. Thế là, con tim vốn thường hay mẫn cảm với những bất trắc và bi ai của người đời của anh đã có dịp để... "dỗi hờn".
Anh đã thấy những tế bào thần kinh trong con người mình như tím thắt lại khi đọc những trăn trở, dằn vặt khôn nguôi của em từ những ngày thơ trẻ khi em nhận ra sự khác biệt trong con người mình về xu hướng tính dục. Em hoang mang, giãy giụa và hấp hối trong một cõi mịt mù của những xúc cảm sinh lý rối bời không lời giải đáp. Trong khi đó thì chung quanh em, tất cả mọi người lại khép kín, im lặng với bộ mặt lạnh lùng của một quan tòa, luôn sẵn sàng để ban ra án lệnh. Do đó, em mang mặc cảm tội lỗi, một tội lỗi "kinh thiên động địa". Dù rằng, lòng em cứ mãi băn khoăn tự hỏi:  Em đã thực sự làm gì nên tội? 


Không! Em của anh ơi, em hoàn toàn không có tội gì cả. Tại sao em lại phải chịu trách nhiệm cho những xúc cảm sinh lý bẩm sinh vốn đã gắn chặt với em từ những ngày còn trong bụng mẹ? Mọi người thường nghĩ rằng, môi trường gia đình và tác động xã hội đã ít nhiều góp phần tạo nên sự định hướng cho xu hướng tính dục. Một mặt, anh cảm thấy rằng điều đó không phải là hoàn toàn không có cơ sở, nhưng mặt khác, anh tin tưởng rất mạnh mẽ, cái tin tưởng của một con người có học, rằng cái xu hướng tính dục kia đã kết chặt với mỗi phận người từ lúc mới chào đời, như một thuộc tính đặc trưng của mỗi cá thể. Và vì là thuộc tính đặc trưng, nó không thể thay đổi.
Điều hiển nhiên mà ai cũng thấy và chấp nhận là không ai có thể bắt ép được một người dị tính luyến ái yêu thương tính dục một người đồng giới được cả. Thế mà, có nhiều người và rất nhiều người (trong đó có cả những vị bác sĩ quê mùa, tội nghiệp) lại tự huyễn hoặc chính mình một cách ngây thơ và phi lý rằng có thể làm cho một người đồng tính luyến ái yêu thương tính dục một người khác giới. Và chính vì nghĩ như vậy, họ không ngại ngần khi khoác lên xu hướng tính dục đồng giới những danh xưng không hoa mỹ như "bệnh", "bệnh hoạn" hay "biến thái". Thực ra, với sự hiểu biết và nhận thức khá cấp tiến và chính xác về vấn đề này được phổ cập hầu như trên toàn thế giới hiện nay, những người thốt ra những lời lẽ đó đã tự phỉ báng vào sự thông minh của mình hơn là nói lên được thực chất của vấn đề. 


Hôm nay, anh có chút thời gian rảnh và đã dạo một vòng quanh YuMe. Anh đã vô cùng sửng sốt và kinh ngạc để nhận thấy rằng trong thế giới YuMe, một thế giới trẻ mà anh đặt nhiều niềm tin vào kiến thức và sự hiểu biết, hiện hữu không ít những con người tự hào có học vấn nhưng lại vô tư phỉ báng vào trí thông minh của mình một cách không thương tiếc như thế. Xa hơn nữa, một thái độ quê mùa đáng buồn cười khác có thể được tìm thấy ngay cả trên phương tiện truyền thông đại chúng quốc gia, dù rằng ở mức độ tinh tế hơn.
Thí dụ như trong một chương trình talkshow truyền hình, khi nói về vấn đề này, cái cách nói, cách cười, cách dùng từ và biểu lộ trên khuôn mặt của cô thạc sĩ và hai vị MC có học, cứ gieo cho người xem cái cảm tưởng như họ đang xầm xì sau lưng về những khuyết tật đáng khinh nào đó của con người hơn là đang trình bày về một vấn đề nghiêm túc. Có lẽ các vị này nên được gởi đi tu nghiệp để học thêm về ngôn ngữ cơ thể (body language) và sự trân trọng con người "tự trong tim". 
Nãy giờ anh nói dài dòng như vậy là có ý để em hiểu rằng, thực ra, anh hiểu lắm tại sao em cứ luôn nguyền rủa chính mình. Sống trong một xã hội mà sự tiến bộ và hiểu biết, dẫu có mở rộng nhưng vẫn chưa đủ để phá vỡ hết mọi định kiến hẹp hòi và lệch lạc, thì làm sao có thể trách em khi em không thể bước ra khỏi cái bi kịch tự thân và ảo tưởng của chính mình. Anh muốn nói với em rằng xu hướng tính dục đồng giới không phải là một bi kịch. Nó chỉ đơn thuần là một sự khác biệt.


Mà thói đời luôn đối xử bất công với những gì khác biệt. Những gì người ta đối xử với những người như em bây giờ cũng chính là những gì người ta đã đối xử với người Mỹ da đen hơn 50 năm về trước trong xã hội Mỹ. Ngày ấy, một người da đen thậm chí không được quyền ngồi chung toa tàu với người da trắng. Và như một qui luật tất yếu, em ơi, tất cả mọi sự bất công, phân biệt và kỳ thị, cuối cùng, phải đến ngày cáo chung!
Anh cũng hiểu là tại sao em không ngần ngại trở thành một tên "du côn" để đáp trả một cách "thích đáng" với những lời nói và thái độ vô minh của một số người đời. Trong hoàn cảnh và nhận thức hiện tại của mình, em không tìm được sự lựa chọn nào khác. Và anh thông cảm và tán thành điều đó. Nhưng thói "vô minh" của người đời cứ như là nấm dại sau cơn mưa, em có nghĩ là em sẽ bỏ cả đời em ra chỉ để diệt loài cỏ dại? Những cú đấm trả rồi sẽ cứ như là đấm vào khoảng không, chỉ để lại một khoảnh khắc hụt hẫng phía sau cho người tung ra nắm đấm.
Hãy thử một lần thoát ra khỏi nỗi bi kịch tự thân mà ở đó em ngày đêm miệt mài "làm tình" với nỗi thống khổ để tìm thú hoan lạc đau thương. Hãy thử một lần rũ sạch quá khứ và làm lại từ đầu nơi em bước tới trong cuộc đời mới với đầu ngẩng cao và ung dung từng bước một không màng những thị phi. Đời sống của một con người quá ngắn và quá quí giá để phung phí vào những canh bạc thua đủ với cuộc đời. Thoát ra và rũ sạch đi em, anh tin là ngày mai chim sẽ về hót giữa sân nhà em. 


Thực ra niềm tin của anh về em cũng dựa trên một cơ sở. Với anh, em đã hai lần chứng tỏ mình là một con người thực sự dũng cảm. Lần đầu khi em công khai tuyên bố về xu hướng tính dục của mình. Và lần thứ hai, khi em đã dám đối mặt trực diện với những gì phi lý để đòi sự công bằng. Với anh, em luôn là một thằng đàn ông đúng nghĩa và có lẽ còn "đàn ông" hơn cả vô số đàn ông trên cõi đời này. Anh nói như vậy là vì anh nghĩ một người đàn ông đúng nghĩa không thể hẹp hòi và thiển cận đến mức để những suy nghĩ và lời nói của mình làm tổn hại đến người khác cho dù ở bất kỳ cấp độ nào và về mặt tinh thần hay thể xác. Với ý nghĩ như vậy, nhìn chung quanh, đôi khi anh không thực sự thấy có nhiều "đàn ông".  
Khi còn sống, cứ mỗi đêm chàng nhạc sĩ họ Trịnh lại nhìn lên trời cao để học về sự bao dung và lòng độ lượng. Còn anh, anh đã tốn hơn mười năm trời mài đũng quần trên ghế của ba ngôi trường đại học ở Việt Nam và Mỹ chỉ để học một điều: Học cách để cho giọt nước mắt của mình rơi xuống trước những nỗi đau đời của đồng loại. Cứ mỗi lần có thêm một giọt nước mắt của anh rơi, anh lại thấy mình trở nên "người" hơn bao giờ hết. Cám ơn em đã cho anh có dịp để nhỏ một giọt nước mắt cho nỗi đau ấy cùa đời em. Và trong niềm tri ân ấy, anh nhận ra là anh đã rất thương em, như thương một đứa em ruột thịt của mình - tình thương của một thằng đàn ông dành cho một thằng đàn ông. Với anh, tình thương, cũng như đạo đức, có phân biệt giới tính bao giờ.
Bây giờ, anh bắt gặp mình đang mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, anh trở về nhà từ sau một chuyến đi xa và thằng em luôn tự nguyền rủa chính mình của anh vội vàng chạy đến đón anh và nói trong hơi thở dốc: "Anh Hai ơi, bây giờ em vui lắm anh Hai!"
11/06/2011
Jeffrey Thai

Những Bức Thư Tình Không Gửi


Những Bức Thư Tình Không Gửi





Bức Thư Tình Không Gửi Đầu Tiên 

Em thân yêu!
Thế là em đã ra đi... âm thầm và lặng lẽ, không nói với anh một lời giã biệt.  Anh có cảm giác như em ra đi để trốn chạy một điều gì đó mà em không tiện nói, để được sống một mình cô liêu với thế giới riêng buồn tủi của mình.  Thế giới đó, anh đã một lần vô tình bước đến và bắt gặp dáng em u sầu, trăn trở với những tâm sự của riêng mình.  Cái dáng hình quá đỗi xanh xao ấy, cái linh hồn quá đỗi mỏng manh ấy đã ...  lay động lòng anh.  Phải chăng đó chỉ là lòng trắc ẩn?  Thoạt đầu, anh cũng nghĩ thế:  chỉ là lòng trắc ẩn thôi mà, giữa một con người với một con người.  Nhưng rồi anh chợt nhận ra rằng dường như là hơn thế nữa:  anh thấy nhớ em!
Nỗi nhớ bao giờ cũng mang con người xích lại gần nhau hơn.  Nói một cách chính xác hơn, không có phút giây nào mà con người có thể gần gũi nhau hơn là trong những giây phút nhung nhớ.  Ở trong không gian tĩnh lặng thiêng liêng có pha một chút u hoài liêu trai của nỗi nhớ ấy, con người nghĩ về con người với những xúc cảm thanh tao nhất và chưa bao giờ như trong giây phút nhung nhớ này đây, con người lại cảm nhận sâu xa đến thế cái khát khao về một sự gần gũi, kề bên.  Với nỗi nhớ thường trực ấy, anh đã thấy em gần gũi với anh như chưa bao giờ có ai gần gũi đến thế trong đời.    
Chỉ cần em tình cờ ghé thăm anh, chỉ cần được nhìn thấy dáng em thấp thoáng đâu đó giữa dòng đời xuôi ngược, anh đã thấy lòng mình vui sướng lắm:  nắng hồng hơn, gió mát hơn và hoa lá như cũng biết reo vui.  Em chẳng bao giờ ở lại với anh lâu, nên mỗi giây phút được gần em là mỗi giây phút anh thấy lòng mình vừa vui sướng, vừa lo sợ. Vui vì gió kia đã về lại với mây trời, sợ rằng gió lại ra đi, bỏ lại mình mây trời lang thang với nỗi nhớ bơ vơ.  Em không nói nhiều, chỉ thầm thì với anh thôi những lời riêng rất khẽ.  Nên anh thấy mình hứng từng lời em nói như cái cách người ta chắt chiu từng giọt nước nơi miền sa mạc, mà mỗi giọt nước là một giọt phép lạ hồi sinh. 
Có lẽ em đã ngạc nhiên để thấy rằng lòng anh đối với em sôi nổi như lòng của một chàng trai trẻ mới vào đời.  Có lẽ anh đã tình cờ gieo trong em một ấn tượng phiến diện, rằng anh là kẻ lãng du hạnh phúc mà công việc làm duy nhất trong đời là mang hoa tươi đến từng nhà để ban phát yêu thương.  Không đâu em!  Anh không còn đủ trẻ, cũng không có quá nhiều hạnh phúc đến nỗi ngày đêm cứ hát nghêu ngao miệt mài những lời thương yêu bồng bột và nồng nàn bất chợt.  Mỗi lời yêu thương anh nói với em, anh viết cho em là những lời hiếm hoi còn sót lại sau những giông bão tình đời.  Và vì thế, anh quí yêu và chắt chiu chúng như những giọt máu còn sót lại nơi trái tim mình. 
Em thân yêu!
Em đã ra đi...  lặng lẽ và âm thầm quá, mang theo cùng em tất cả những kỳ bí mà em muốn cất giữ cho riêng mình.  Dĩ nhiên, anh luôn hiểu rằng tiếng lòng của một con người không dễ gì để bày tỏ và có khi bày tỏ được rồi, thì lòng lại càng trống vắng hơn vì đâu phải ai cũng có thể hiểu được, cảm nhận được những phím khúc quá trắc ẩn, đớn đau và ngang trái.  Em hãy giữ tất cả những điều ấy cho riêng mình nếu em muốn, nhưng xin em hãy nhớ rằng có một người luôn khát khao được nghe phím khúc ấy, cho dù nó có đớn đau và ngang trái đến bao nhiêu.  Và dẫu có như thế nào, anh nghĩ rằng lòng mình trước cũng như sau, vẫn thương và nhớ em với những gì tận cùng có thể. 
Em đi rồi!  Không gian như chưa bao giờ trở nên lặng lẽ và quạnh hiu đến thế:  gió hắt hiu, nắng phai tàn, lá không còn thắm và hoa không buồn nở nữa.  Anh ngồi đây chầm chậm đếm thời gian trôi thấy nhớ nhung tràn dâng mắt, thấy sắt se sâu thẳm ở trong hồn, và thấy thấp thoáng dáng em hiện về hư ảo trong từng bóng nắng ngoài sân.  Em giờ ở đâu trong cõi mịt mù sương gió, có nghe thấy tiếng anh gọi em vang vọng khắp chân trời?  Nếu có khi nào em nghe trong khoảng không gian chung quanh mình thanh âm của một tiếng kêu rất khẽ, hãy nhớ rằng đó là tiếng anh gọi em về... miệt mài và đã dần cạn kiệt với thời gian. 
Em ơi, anh viết cho em bức thư này - bức thư tình không gửi - vì anh biết gửi nó về đâu giữa cõi không gian bạt ngàn gió hú.  Anh sẽ để nó trên bàn, trong ngôi nhà mà em đã từng đến viếng thăm anh, với hy vọng là có một ngày nào đó em sẽ tình cờ quay lại và đọc nó.  Tất cả những gì anh muốn nói với em thực ra chỉ là:  "Anh đã rất nhớ thương em!"
Thôi nhé em!  Dẫu em đang ở đâu và đang nghĩ gì, anh vẫn mong muốn rằng em sẽ mãi vui, cho dẫu anh biết rằng niềm vui dường như ngày càng trở nên hiếm hoi và quí giá trong lòng em, trong lòng anh..


                                    
                                                  Bức Thư Tình Không Gửi Thứ Hai

Em thân yêu!
Anh đã ngồi đây, chờ đợi em nhiều ngày và nhiều tháng.  Bao ngày đã lên và bao đêm đã xuống, mà bóng hình em vẫn diệu vợi ở một phương trời nào đó.  Chung quanh anh, bài nhạc “Bao giờ biết tương tư” đang vang lên những tiết tấu thật u hoài: 
Ngày nào cho tôi biết,
Biết yêu em rồi, tôi biết tương tư,
Ngày nào biết mong chờ,
Biết rộn rã buồn vui, đợi em dưới mưa… 
Em ơi!  Anh nhớ em.  Nỗi nhớ khứa vào lòng anh những lát cắt thật đau, tưởng như chẳng thể nào chịu đựng được nữa.  Dẫu biết rằng nỗi nhớ cũng là một thứ hạnh phúc, cho dù là một thứ hạnh phúc đắng cay, nhưng có lẽ thứ hạnh phúc đắng cay ấy sẽ dễ để cho anh nếm hơn nếu anh có được chỉ một tia hy vọng mong manh thôi, rằng rồi em sẽ lại về bên anh.   
Trong nỗi đau nhung nhớ chất đầy và chơi vơi này, anh chợt nhận ra:  Yêu em là một định mệnh.  Ngày anh biết yêu em, cũng là ngày khởi đầu của thứ định mệnh đó.  Nó dạy cho anh biết thế nào là thực sự tương tư, là thực sự nhớ mong và chờ đợi một người.  Tạo hóa tạo ra con người là để đến với nhau và để sống với nhau.  Từ ngày định mệnh ấy đến với đời anh, anh luôn mang ý nghĩ rằng tạo hóa đã sinh ra em là để đến với anh và ban phát cho anh tình yêu.  Và vì thế, em ơi, vắng em rồi, anh thấy đời mình trở nên vô nghĩa. 
Anh thấy mình thực sự lẻ loi và hiu quạnh khi không còn có em bên đời anh.  Không còn những lần anh chờ đợi em mà lòng rộn ràng như một đứa trẻ nhỏ.  Không còn những lần em đến mang theo cả trời hoa nắng, làm bừng sáng lòng anh và bừng sáng đời anh.  Anh còn nhớ những ngày chưa gặp em, đời anh băng giá biết bao nhiêu.  Anh cứ mãi miết đi tìm hoài trong những giấc ngủ muộn phiền bóng dáng của một thứ tình yêu mà mình hằng mong mỏi.  Và rồi từ trong những giấc mộng liêu trai, em đã bước vào đời anh như một phép lạ làm tan rã những giá băng.  Mỗi ngày sống có em là một ngày ấm áp và diễm tuyệt.         
Những ngày ấy không còn nữa sao em?  Mãi mãi thế sao em?  Anh không thể nào làm quen với ý nghĩ đó được.  Không!  Đó chẳng qua chỉ là một phút giây lầm lẫn của Thượng Đế thôi.  Rồi Ngài sẽ lại đưa em về với anh, Ngài sẽ trả lại anh cái dáng hình xanh xao, héo gầy ấy.  Anh sẽ lại được ôm em vào lòng để ấp yêu, để che chở, để lau giùm em những giọt nước mắt u hoài của một thời con gái không may.  Người ta thường tìm đến tình yêu và mong chờ một sự trinh nguyên, trọn vẹn.  Nhưng anh thì yêu em nhiều hơn vì những vết xước quá khứ ấy của đời em.  Chúng làm em trở nên mỏng manh đến lạ. 
Những ngày này, đã bao lần anh thấy em hiện về trong những giấc ngủ chập chờn, mộng mị.  Không gian của những giấc chiêm bao thật buồn.  Em ngồi đó giữa những chiều trời hoang vắng, không có ai, không có cả tiếng gió xạt xào.  Em ngồi một mình lặng câm, mắt buồn hơn trời tận thế.  Anh bước đến với em từ trong một cõi xa xăm.  Nhưng lạ kỳ sao, anh cứ bước hoài mà chẳng bao giờ tới.  Anh cất tiếng gọi tên em đến khản giọng, khàn hơi mà em chẳng hề nghe thấy.   Anh bàng hoàng tỉnh dậy giữa đêm, thấy tim mình nhói đau một nỗi tình si tuyệt vọng vô bờ.
Em ơi, giờ này em đang làm gì và ra sao?  Giá mà anh có thể có được một tín hiệu nhỏ nhoi nào đó, báo cho anh biết là em vẫn bình yên.  Phải bình yên nhé em!  Bằng mọi giá, em phải bình yên và sống tới, sống hạnh phúc nghe em.  Anh vẫn còn nhớ cái lần anh và em cùng xem phim Titanic.   Khi đến đoạn Jack buông tay mình và chìm vào giữa lòng biển lạnh để nhường cho Rose sự sống, em đã nép vào lòng anh và khóc thật nhiều.  Em còn nhớ Jack nói gì với Rose vào giây phút sau cuối ấy không?  Anh ấy nói rằng:  “I want you to be happy” (Anh muốn em hạnh phúc).  Đấy cũng chính là điều anh muốn nói với em ở giây phút này đây, khi em và anh đang ở giữa hai đầu xa cách. 
Anh sẽ vẫn ngồi đây và chờ đợi ngày em trở lại.  Anh sẽ đếm ngày tháng trôi bằng những nỗi nhớ đi qua hồn anh.  Bao ngày nữa hở em?  Dẫu có là bao ngày nữa, anh vẫn sẽ chờ em.  Và nhất định là em sẽ về lại bên anh mà, có phải vậy không em? 



Bức Thư Tình Không Gửi Cuối cùng 

Em thân yêu! 
Đã nhiều ngày tháng trôi qua và em đã không trở lại.  Anh hiểu là em sẽ chẳng bao giờ còn trở lại nơi này.  Anh có thể hiểu là em đã có một quyết định cho riêng mình - một quyết định khép kín lòng em, một quyết định biến nỗi nhớ của anh thành cả một trường tương tư buốt giá.  Không bao giờ còn gặp lại em nữa - cái ý nghĩ ấy cứ như xoáy vào lòng anh, làm đau buốt.  Anh khẽ sờ vào trái tim mình và thấy ở đó những nhịp đập rất mong manh - mong manh và yếu ớt như là những nhịp đập hấp hối sau cùng.  Anh nhìn ra ngoài trời và anh thấy nắng ngoài kia cũng trở nên mong manh đến lạ.  Nắng như những hạt thủy tinh vỡ vụn, gắng gượng lóe lên những tia sáng gầy guộc cuối ngày.   
Tất cả dường như trở nên hư ảo khi em không về nữa, khi em nỡ bỏ anh lại bên lề cuộc sống đời em - cô độc và bơ vơ.  Anh một mình lê bước chân về lại những nẻo đường chúng mình đã đi qua, và anh nhìn thấy trên những lối mòn thân thương ngày cũ, hình bóng của em thấp thoáng thật gần.  Anh bước tới, như trong một cơn mộng du mê mỏi, cố gắng bắt chộp hình bóng ấy vào trong đôi bàn tay xiết chặt của mình, chỉ để rồi hụt hẫng mà nhận ra rằng, đó chẳng qua chỉ là một ảo ảnh khói sương.  Em đã đến với đời anh mơ hồ như sương, như khói.  Một hôm, em lặng lẽ bước vào thắp sáng đời anh.  Rồi một ngày kia không hẹn trước, em nhẹ nhàng quay gót, mang theo em bao ánh sáng chỉ vừa mới chào đời.  Anh một mình ở lại, bắt gặp mình ngơ ngác, soạng sờ trong một cõi tối đen mịt mù, âm u và hoang lạnh.    
Anh không trách em.  Anh hiểu em chắc hẳn cũng rất đau lòng khi quyết định xa anh mãi mãi, khi quyết định vùi sâu chuyện tình chúng mình vào lớp bụi phủ của thời gian.  Chúng ta đến với nhau muộn màng, khi mỗi đứa đều đã có phía sau mình một dĩ vãng.  Nếu có những dĩ vãng vàng son làm rạng ngời nét môi, khóe mắt thì cũng có những quá khứ buồn thương làm hằn sâu những nét u hoài.  Quá khứ ấy nhuốm buồn khóe mắt em sâu, vương trải trên dáng em đi, héo gầy như liễu rũ.  Anh thương em vì anh biết lắm, đời mỗi người con gái bao giờ cũng cần dĩ vãng, mà với riêng em, em chỉ còn có... tương lai.                                                                                                            
Thôi nhé em, hãy quên đi những u hoài ngày cũ.  Dẫu không còn nhìn thấy em trong cuộc sống đời thực của anh, anh vẫn mong là một ngày nào đó nụ cười lại nở trên vành môi héo hắt của em, nắng lại chiếu rọi hồn em, sưởi ấm những sợi tơ lòng băng giá.  Có thể ngày đó không còn có anh trong đời em nữa, anh đã trở thành một bóng mờ xa khơi trong quá khứ của em, anh vẫn thấy lòng mình rộn ràng khi nghĩ về cái hình ảnh:  dáng hình em dịu dàng, thanh tao trong nắng mới.  Ngày ấy, gác lại dấu vết thương đau của những giông bão đã qua đi trong đời, em lại điểm phấn, tô son để "ngạo với nhân gian... một nụ cười", dẫu chỉ là một nụ cười nửa vành gắng gượng. 
Em ơi, đây là bức thư tình không gửi thứ ba anh viết cho em, và cũng bức thư tình không gửi cuối cùng.  Mỗi tình sử đều có riêng một dáng nét đặc trưng của nó.  Tình anh dành cho em là những lời yêu thương muộn màng - những lời chưa kịp thốt ra mà bóng em đã vội xa khuất nghìn trùng.  Anh xin được ghi lại những lời yêu thương trễ nãi ấy nơi đây, trên những bức thư không gửi này, như lưu lại một ấn tích thân yêu cho tình sử của chúng mình.  Một ngày xa xăm nào đó, anh lại mở chúng ra để đọc lại, để nhớ thật rõ rằng, có một lần trong đời, anh đã yêu em tha thiết, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. 
Lời cuối anh dành cho em là một lời tạm biệt.  Chỉ tạm biệt thôi nhé em, dù có thể chúng mình chẳng bao giờ còn gặp lại, dù có thể anh chỉ còn gặp lại em trong những giấc ngủ tưởng tiếc muộn phiền.  Giữa chúng mình giờ đã là một nghìn trùng xa cách, hình ảnh em còn sót lại trong anh là hình ảnh của một bóng hồng cô liêu trên những dặm đường sương gió.  Xa xăm vậy đó!  Mong manh biết bao!  Vậy mà, em vẫn thật gần trong tâm tưởng của anh.  Vì thế, em ơi, đến một lời vĩnh biệt thôi, anh cũng sẽ chẳng bao giờ có thể nói được với em đâu.  Chỉ là tạm biệt thôi, nhé em!                                                                                                            
                                                                                                                                                                                                                         Jeffrey Thai  
JeffreyThai viết ngày 26/11/2011

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Thư gửi người dưng.





Thư gửi người dưng.
Cuối tuần, lại ngập trong nỗi bầy hầy, miên man của một anh chàng độc thân tuổi băm. Ồ, cuộc đời, chỉ là trò chơi. Quá chán ghét những gương mặt chỉnh chu, đạo đức, những ngôn từ hoa mỹ, dối trá và đểu giả. Ta tung hứng và cười nhạo đời mình rồi cười luôn kẻ khác. Yêu thương ư? Giờ cũng chỉ là trò chơi mệt mỏi, có tiếc chăng cũng chỉ là một chút vì trót đem tình cho những kẻ chẳng đáng tôn trọng. Giá như ta có thể chửi thề, giá như ta có thể chui vào góc nào đó mà thổn thức. Nhưng ta vẫn cười và gai góc. Nhìn kìa! Những kẻ kia hoảng sợ và lạ lùng khi gặp ta. Ta trao yêu thương nhưng họ thảng thốt giật mình, rồi mù mờ đoán định, gán ghép những điều tệ hại.
Vậy đấy. Yêu thương dường như là một thứ xa xỉ phẩm và nó chỉ tồn tại trong giấc mơ của mỗi người. Nhưng ta cứ quăng ra khỏi lòng mình đi. Tổn thương là gì cơ chứ, khi thiên hạ này hạnh phúc từ những suy tưởng mà thôi. Cho dù cuộc đời này có dồn ta đến góc tường thì ta vẫn tin rằng ta đã từng sống đúng và là chính mình cho đến phút cuối. Họ là ai? Họ nói gì? Ta chẳng quan tâm. Bởi cuộc đời này chỉ đầy rẫy những thị phi, giả dối chứ có mấy ai dang tay giúp mình. Tự cứu mình thôi. Mà sao phải cứu? Khi cuộc sống là dòng chảy cuồn cuộn có thể cuốn phăng ta đi. Trước đây ta nghĩ chẳng việc gì phải cố đi ngược lại, nhưng giờ đây thì ta cứ đi ngược lại thật nhẹ nhàng. Này nhé, những góc tối nhất của cuộc đời ta cũng đem ra phơi nắng cho nó khô queo đi, còn hơn để bục bựa, ôi thối. Đến khi nào có người hiểu ta? Lại trông chờ những điều xa xôi ư? Ồ, ta vẫn vậy, chẳng có quái gì là thành công, chẳng có cái khỉ gì là thất bại. Ta không giống ai đó, có thể ta tự làm hỏng đời mình nhưng ta nhất định không làm hư đời kẻ khác. Ta chỉ hiện hữu cái tình cảm nồng ấm trong tim mình, dù một phút giây thôi nhưng nó bắt nguồn từ sự chân thành.
Đã từ lâu, ta quen luôn cách sống không níu giữ, nên có làm ai đó buồn lòng thì hãy hiểu và thông cảm cho ta. Yêu thương cũng chỉ là yêu thôi, chẳng vì sao cả. Như một kẻ điên khùng giữa cuộc đời này, ta vất bỏ mọi thứ, không hoàn cảnh, không vật chất, không xyz,... Chỉ duy nhất một điều còn giữ lại. Đó là tình thương đồng loại.

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Người yêu tôi yêu người tôi yêu


Người yêu tôi yêu người tôi yêu
22:20

Cuộc sống luôn mang cho ta những điều bất ngờ và thú vị, những điều bất ngờ ấy sẽ đem đến cho ta những cung bậc cảm xúc khác nhau, những cảm xúc mà chỉ mình ta mới hiểu đó là như thế nào. Bách một chàng trai vừa mới tốt nghiệp Đại học, luôn cố gắng phấn đấu và bù đắp những thiếu sót của mình cho cuộc sống thêm tốt đẹp để vừa lòng bố mẹ và bản thân.

Bách luôn là một người biết cố gắng và không làm mọi người xung quanh phải thất vọng về mình, là người con hiếu thảo với bố mẹ. Nhưng  trong tình yêu Bách không đạt được những điều thuận theo tự nhiên. Bách đã biết rung động, biết yêu thương, biết được thế nào là tình yêu nhưng tình yêu Bách có là tình yêu với một người cùng giới, từ  khi quen người ấy Bách luôn cố gắng để tình yêu đó được bền chặt và dấu kín trong thế giới chỉ hai người. Dù bận rộn với việc học tập, với công việc làm thêm của mình, nhưng anh không quên quan tâm và chăm sóc đến người anh yêu.

Tình yêu của Bách cứ thế được nuôi dưỡng bởi những điều giản dị của chính mình mà cuộc sống ban tặng. Một tình yêu trong giới thứ ba không đơn giản và dễ dàng như những tình yêu khác, luôn phải sống trong sự nhớ thương, mong chờ có đôi khi buồn mà không biết nói với ai, không biết ai sẽ là người hiểu mình. Chẳng được công khai với mọi người, và dù có yêu nhau sâu đậm như tình yêu của Romeo và juliet và dù họ có muốn kết hôn với nhau đi chăng nữa nhưng trên pháp luật thì họ cũng chỉ như hai người bạn, không được kết hôn. Biết vậy nên Bách luôn làm mới tình yêu, luôn cố gắng bù đắp những thiếu sót của tình yêu đồng giới, Bách biết mình không thể sinh con, hay sống chung mãi mãi với Đại nên Bách luôn mong Đại sẽ sớm tìm được một người phụ nữ tính tốt và phù hợp với Đại, yêu thương Đại thật lòng như tình cảm của Bách dành cho Đại để sinh con và xây dựng tổ ấm của Đại. Nhưng cuộc sống không như ta mong đợi, những điều ngoài ý muốn đã xảy ra, mối tình tay ba đã đến với Bách. Không ai khác kẻ thứ ba làm cậu đau lòng nhất là người đã từng nói yêu cậu sâu đậm, mới đây thôi vẫn nói yêu mà giờ đã thay đổi.

Bách đã quen Đại khá lâu nhưng hai người cũng mới chỉ  đến với nhau khi hai người thực sự đã cần nhau. Tình yêu Bách dành cho Đại là một tình yêu giản dị nhưng ấm áp và ngọt  ngào, bằng một tấm lòng son sắt suốt hai năm qua. Dù đã hơn ba mươi tuổi đời nhưng Đại luôn làm mới mình, luôn hòa đồng với những người bạn của Bách nên anh trẻ hơn với tuổi khá nhiều, là thanh niên chưa vợ nhưng Đại là người thành đạt trong công việc và cuộc sống, có thể nói rằng Đại là một chàng trai hoàn mỹ nếu như anh không phải thuộc ở thế giới thứ ba. Bởi với vẻ ngoài menly của anh thì sẽ chẳng ai phát hiện được anh yêu người cùng giới. Còn đối với Bách ra trường được vào làm việc tại một công ty hàng đầu tại Việt Nam. Nơi Bách làm việc gần nhà của Đại, hàng ngày hết giờ làm việc Đại lại đưa đón Bách về dù đường cách xa gần hai mươi cây số. Có những hôm Đại ngủ lại với Bách và sáng hôm sau lại đưa Bách đi làm. Đi đường khói bụi, tắc đường và muôn vàn vất vả khác. Nhưng  vì tình yêu và để được  quan tâm và ăn bữa cơm cùng Bách mà Đại đã không quản gian nan vất vả. Thật hạnh phúc bởi những điều giản dị, ngỡ rằng hạnh phúc ấy sẽ còn bền chặt và được nuôi dưỡng lâu dài, ngờ đâu một sự thật mà trong mơ Bách cũng không thể ngờ tới. Ngoài Bách ra Đại còn quan hệ tình cảm với rất nhiều người, trước  tình yêu của Bách thì Đại đã có quá nhiều người để Đại quan tâm như thế, thậm chí còn hơn vậy, điều đáng nói là Đại vẫn còn có mối quan hệ với họ.

Hàng ngày sau khi ăn cơm cùng Bách xong, Đại lại quay về rồi hẹn hò và giao du với những chàng trai khác đang còn là sinh viên tầm tuổi Bách và họ cũng có những phút giây bên nhau không khác gì Bách và Đại. Bên cạnh Bách nhưng Đại luôn nghĩ về những người khác ấy. Biết tin đó Bách cố gắng giữ bình tĩnh để tìm hiểu kỹ hơn và mong rằng sẽ do chính Đại nói ra sự thật là không phải vậy. Còn gì xót xa hơn,  còn nỗi đau nào dày xéo trái tim, xé nát con tim mà không cần dao kéo đó là khi biết người mình yêu tin tưởng và trao trọn cả con tim đã không chỉ thuộc về riêng mình, trái tim họ lại hướng tới một ai kia không phải ta. Có lẽ trái tim của Đại như chuyến xe bus đông người. Một  con tim nhưng chứa hàng trăm con tim khác đang nuôi hy vọng mình sẽ là người được ưu tiên hơn cả và có những trái tim sẽ theo trái tim kia lâu dài. Nhưng cũng có những trái tim chỉ trải qua nó một lần và mất đi mãi mãi không bao giờ quay đầu lại. Xe bus là vậy thoáng qua lúc cần và bỏ qua những lúc hết giá trị. Biết rằng mình không phải người duy nhất trong trái tim của Đại vì thế Bách vô cùng thất vọng càng đau lòng hơn khi biết Đại và Hoàng Anh giờ đã là một cặp tình nhân luôn mặn nồng và say đắm.

Trong nhiều ngày liền Bách không ăn nổi một hạt cơm vào trong bụng, mệt mỏi và buồn chán, Bách chỉ lặng im không nói ngồi mình trong phòng hai hàng nước mắt lăn đều trên má, giọt lệ tình vẫn khắc sâu tên Đại. Điều đáng nói hơn cả trong mối tình của Đại là Đại đã quan hệ với một người trước đó đã nói yêu Bách. Đó là một chàng trai đến từ Tuyên Quang với vẻ ngoài trắng trẻo, ưa nhìn khéo ăn nói để cuốn hút người nghe, nhưng có phần nữ tính một chút (Trong giới thứ ba họ gọi những chàng trai đó là Bot). Chàng trai với cái tên Hoàng Anh đã quen Bách trên facebook rồi hai người gặp nhau, nói chuyện dù mới gặp nhau chưa lâu nhưng Hoàng Anh đã buông lời “yêu” với Bách,  Bách đã từ chối tình yêu ấy và chia sẻ với Hoàng Anh về mối tình của mình, dù biết Bách đã yêu Đại đến như thế  nào và Bách cũng đã tâm sự với Hoàng Anh về mối tình của mình, rằng anh ấy không chỉ thuộc về mình mà còn nhiều người khác. Hoàng Anh luôn lắng nghe và muốn chia sẻ, dù Hoàng Anh chưa một lần gặp mặt Đại nhưng Hoàng Anh đã khẳng định với Bách rằng anh sẽ không bao giờ yêu ai nhiều tuổi như vậy, cũng như chẳng thể chịu đựng như Bách đã chịu đựng tình yêu của Đại…^^ Hơn thế nữa Hoàng Anh luôn khẳng định và cầu chúc cho Bách hạnh phúc, có lẽ những lời nói đó chỉ là thoáng qua như cơn gió nhanh chóng bị lãng quên đối với Hoàng Anh, hay chăng đó chỉ là những lời nói chót lưỡi đầu môi.

Chia tay, thế là chia tay Bách và Đại đã chia tay với vô vàn lý do Đại đưa ra để kết thúc cuộc tình, dù rằng người ở lại đã cố gắng níu kéo như muốn nắm lấy sợi dây tình thật chặt không buông. Nhưng đại chỉ như ngọn gió thu phớt nhẹ qua trái tim của Bách rồi cuốn những yêu thương mà  đi những yêu thương mà Bách đã hết lòng bấy lâu nay, gió đã cuốn đi xa mãi không quay lại. Bách cũng đã nói chuyện cùng Hoàng Anh về chuyện của Bách và Đại, chia sẻ như hai người bạn. Hoàng Anh thì vẫn nói yêu Bách sau mỗi lần câu chuyện kết thúc. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là khi Bách chia tay Đại được khoảng một tháng, dù cả hai bên đều hai bên đồng ý chia tay, nhưng hai người vẫn còn qua lại như những người bạn, và vẫn còn tình cảm với nhau, chia tay không phải hết yêu mà do cả hai cùng có nhiều lầm lỗi.

Ngay lúc đó với sự khéo léo, linh hoạt và đánh vào tâm lý của Đại, Hoàng Anh đã “tấn công” Đại như tên lửa thoáng chốc đã tìm thấy trái tim nhau, những lời nói ngọt ngào, sự khéo  trong lời văn “Hôm nay lạnh quá, phòng em không có ai, anh đến với em được không? Em cũng sợ ma lắm….” tất cả những câu như thế nhằm mục đích tiếp cận và chiếm được tình yêu của Đại. Rồi chuyện gì đến cũng đến, hai người đã hòa quyện vào nhau như “con thiêu thân”. Bách không lâu đã biết được điều này, Bách vô cùng bất ngờ và thất vọng về hai người ấy, cuộc sống thật lắm bất công Bách tự hỏi “Tại sao Người nói yêu tôi rất lâu rồi lại yêu người tôi trao tặng cả trái tim này?”  phải chăng hai người họ chỉ coi Bách như trò chơi, khi vở kịch đã hạ màn thì họ mới xuất hiện trước người xem, và Bách là người vừa được làm diễn viên vừa  được xem màn trình diễn ăn ý của hai người ấy. Hay chăng ở thế giới thứ ba này ai cũng vậy? chỉ yêu nhau trong thoáng giây rồi vụt mất. Có đôi khi Bách ước rằng Bách không yêu Đại nhiều đến thế, nếu có yêu sẽ chỉ yêu một phần của trái tim, còn những phần còn lại sẽ dành hết cho gia đình, bạn bè và những người xứng đáng được nhận phần trái tim kia. Bách không ghét Hoàng Anh, không đánh ghen hay trách cứ mà luôn chúc cho Hoàng Anh được hạnh phúc bên người Bách yêu, chúc cho hai người luôn mang trong mình những tình yêu đẹp nhất  và dành trọn trái tim cho nhau nhé! Người ở lại sẽ cố gắng yêu thương mọi người nhiều hơn và trái tim này đã hóa đá, đã đóng chặt trái tim không bao giờ mở lại. Sẽ không còn thứ gọi là tình yêu nữa sẽ như thế. Chúc hai người hạnh phúc.

“Cầm trên tay cuốn nhật ký tình yêu
Nhưng không thể viết lên tình tốt đẹp
Chỉ tình buồn, tình đã đắng cay
Trái tim tôi hóa đá bao ngày
Yêu một chút rồi xa nhau trọn kiếp
Giọt lệ sầu xin gửi tới người thương
Em yêu tôi, nhưng em còn ai nữa
Anh yêu em sao để tình trái ngang
Tôi, chính tôi người bị hại
Nhìn hai người biểu diễn một tình yêu
Tôi đau lắm nhưng tôi sẽ đứng dậy
Chúc hai người luôn hạnh phúc bên nhau.
Người yêu tôi yêu người tôi yêu nhất
Tôi sẽ ra chôn sâu mối tình này.”

Thân tặng hai người bạn của tôi!

Nguyễn Văn Tiệp

Thơ Đinh Hiếu Minh


ĐINH HIẾU MINH sinh năm : 1987. Quê quán: Phú Bình-Thái Nguyên. Sinh viênKhoa Quản Trị Kinh Doanh Du Lịch. Đại Học Hà Nội.

người con gái chạy trốn nỗi buồn



người con gái chạy trôn nỗi buồn
nỗi buồn cong vênh
nghiêng theo chiều số phận
đầu tiên
người con gái chạy đến phía hàng cây
nỗi buồn dứt từng cọng lá
vứt tả tơi
những con đường mưa chẳng ghé qua
chiều hoang nắng nhạt
người con gái chạy đến trước biển
nỗi buồn lan đi xa
từng con sóng rủ nhau trốn vào bờ cát
lang thang
con dã tràng mải xe chuyến cát số phận
cánh buồm xa khơi
người con gái chạy đến phía cánh đồng
cánh đồng sau mùa gặt
những gốc rạ lặng im
nỗi buồn len lỏi
gió chạy suốt những góc đồng mênh mông

người con gái trốn mình trong tâm tưởng
nỗi buồn phác những nét ưu tư
khuôn mặt tuổi trẻ
nhiều lần nhoà đi
nỗi buồn nhảy múa trong tấm gương
ngược chiều số phận
sau cùng
người con gái chạy đến phía chàng trai
nỗi buồn quay đầu lại..





nếu em muốn xa anh
 



nếu em muốn xa anh
đừng bắt chiều nay phải rơi những chiếc lá
vô tình
lòng anh đau
chiếc lá buồn
hờ hững rơi cùng nhau
chẳng tới đáy buổi chiều
chẳng tới đáy cuộc tình
nơi yên nghỉ
của lá
và tình anh



đoạn đường đêm
 



đêm nay
anh đi cùng đêm trên một đoạn đường dài
đêm thỏ thẻ vào tai anh những lời mật ngọt
rủ anh vào những ngõ tối thẳm sâu
nơi đó không có em
nơi anh sẽ đánh mất mình
từng giây phút cuộc đời đánh cắp anh đi
bằng hương gió thoảng
bằng lời yêu thương
giả dối
đã bao giờ anh nói yêu em
để được yêu thương
để được đi trong đêm
một mình
mà chẳng phải đơn côi



chiều một mình
 




Cố lấy một vần thơ xoa dịu nhớ nhung
Nhưng miền cảm xúc còn ở nơi xa
Ta tự bỏ quên chính ta ở đó
Rồi đau buồn lần lại bước chân
Chiều muốn ru ta vào cô quạnh
Ta hất đổ vần thơ chạy đi tìm hạnh phúc
Chiều đến nhanh ta khép hàng mi
Bên ngoài kia chiều lăn lộn với cô đơn
Ta mê say trong chiều hoang khói nhạt
Ảo giác chập chờn đi giữa hư không
Ta thấy ta trong chiều một mình
Rồi nức nở chiều một mình vì ta

thư gửi mẹ



con sinh ra
ngày mùa đông lạnh giá
mái rạ nghèo không che chắn được luồng gió lạnh đầu đời
thổi thốc vào lồng ngực con
mẹ bảo con ngày ấy yếu ớt
mùa đông năm ấy lạnh hơn
bố đi xa
một mình mẹ vật lộn với cơn đau thiên chức
sinh con ra
ngày mùa đông lạnh giá
mẹ bảo ngay ngày ấy phổi con đã nhiễm lạnh
cái lạnh thiên nhiên ùa vào con như đùa giỡn voi niềm đau của mẹ
mẹ không làm ngành y
nhà mình ngèo không có tiền thuốc thang
mẹ chỉ biềt ôm con vào lòng lúc con lên cơn ho dữ dội
phổi con lạnh căm
tim con ấm nóng
con vẫn nhớ như in
đêm giông bão tuổi thơ
con lại ho dư dội
mẹ ôm con vào lòng nén chặt nỗi đau
nỗi đau chảy thành dòng
nỗi đau màu ánh sáng
chớp sáng lòa
trong tràng ho lẫn vào tiêng sấm
mắt con mở to
chớp ở đâu mà liên hồi
mưa ở đâu mà xối xả
những giọt nước mắt mẹ
sáng rực
lung linh
rơi vào ngực con nóng bỏng



rồi con lớn dần
đồng lúa quê mình mớm cho con
ngọt ngào của quê hương
nhấc bổng con lên
những buổi chiều con nằm chơi với gió
con nghe rõ trong tiếng sáo diều
tuổi thơ của con
bay lên
mẹ gọi con về
( tránh cơn gió lạnh)
con bỏ quên tuổi thơ
thơ thẩn trong buổi chiều



mái rạ nhà mỉnh lùn hơn
tuổi trẻ của mẹ già đi
trên những cánh đồng
trong những buổi chiều
mẹ vội vã bên nồi cám lợn khói bốc lên
sương mù giăng kín
đàn gà con chạy qua sân
líu ríu
buổi chiều lạc mẹ



giờ con đã lớn hơn
cuộc đời mang con đi xa làng
xa cái nghèo thân thuộc
những chiều gió thổi ở quê
mà lòng con xiêu vẹo
nỗi nhớ lăn lóc
nỗi nhớ ngây ngô
chờ cơn gió lạnh
chờ tiếng mẹ gọi
như ngày xưa ...




viết về nỗi nhớ
 



đêm nay trời rải cơn mưa
giăng mắc những tấm lòng
xa nhau
cho nỗi nhớ đầy lên
nỗi nhớ từ ngoài hiên
co ro
chạy vào lồng ngực
tìm hơi ấm
chiếc lò sưởi
không lửa
không khói
rùng mình
anh
rùng mình
mở toang tấm áo
lần tìm nỗi nhớ
nỗi nhớ chạy xuống chân
đôi chân cuồng loạn
chạy tìm em
nỗi nhớ tràn ra tay
bàn tay
quờ tìm ngòi bút
và anh viết về nỗi nhớ



tình đêm
 



đêm nay
ai biết tình tôi
đang bay theo gió
theo lời ru êm
ngoài trời có hạt sương đêm
rơi vào ngọn gió
uốn mềm tình tôi
thôi thì
chẳng phải người xa
nhờ đêm gửi hộ cánh ba quãng đường
quãng đường với một con mương
có đêm trăng sáng vẫn thường ngồi trông
nhà nàng sát cạnh bờ sông
có giàn hoa giấy mọc trông ra ngoài
ngày còn có bức tường ngoài
tôi hay đứng đó lén nhìn vào trong
nhà nàng có cửa chấn song
giàn hoa thiên lí chờ mong người về
đêm nhớ bước nhẹ vào trong
đặt tình tôi xuống giữa trong lòng nàng
mặc nàng chẳng biết ai mang
ngày mai bên ấy cả làng đưa dâu.




khúc đêm
 



đêm nay trăng sáng mập mờ
ngoài kia có kẻ chắc còn bơ vơ
sương treo ngọn lá mệt phờ
mải trông trăng rụng để chờ mai lên
mặc cho trời đất gọi tên
đêm nay ta vẫn là kẻ vô danh với người

Quán của tuổi 20

Tôi sinh ra là nắng gió khô cằn,
Đất trung du cố tình sinh ra tôi vào một chiều mùa đông lành lạnh
18 tuổi mang những ước mơ vào phố.
Tự chia cho mình một góc nhỏ nơi ban công- quán của tuổi 20

Ở quán,
Tôi  hay gặp những nỗi buồn rong chơi
Những niềm vui rong ruổi
Quán của tuổi 20 sống với nhiều tâm trạng
 khi yêu da diết một tàng cây dọc phía hành lang
Vui vì đứa bé ăn xin của ngày hôm qua đã bước vào lớp 1
Buồn về một chiều gió bỗng  cồn lên lành lạnh
Nhiều khi Nhớ chòng chành những bước chân của một người lâu rồi quên tới
Tháng 9 viết về một cánh phượng vừa rơi.

Quán của tuổi 20 mở của niềm vui ban ngày và đóng của nỗi buồn ban tối
Hát "tháng 6 trời mưa" cho một người vừa bước đi phiền muộn
Đôi khi ngồi một mình mà khoắng vào cà phê đen đặc.
Những lời từ biệt vẫn gửi  về cho một  vốc mưa xa.

Quán của tuổi 20 đi qua nhiều buổi chiều phố mưa bất chợt
Những sáng mai gánh hàng hoa chộn rộn cuối góc đường
Quán hay chở những niềm vui về qua ô của nhỏ
Ngày cuối tuần mơ về một dáng núi đầm sương


Quán của tuổi 20 chèo chống những ước mơ mang từ quê lên phố.....

20/21 09 08

http://thanhminh.vnweblogs.com/


ĐINH HIẾU MINH chợt thấy bóng em rơi
29.12.2010-15:37
Nhà thơ trẻ Đinh Hiếu Minh


Trà đá ru nhau


Chúng ta là những đứa trẻ đồng quê
tập làm người lớn ở ngã tư thành phố
chiều trà đá ru nhau
 
quê tao mùa này hạn lớn
quê mày lại trắng đồng
chẳng vạt đất nào không bật ngửa dưới nhát cuốc của cha
lưỡi liềm của mẹ
chị tao ở nốt mùa cải này rồi cũng sang sông
cánh đồng chưa thôi lầm lũi
giấc mơ cánh cò len lén bến sông.
 
xoay xoay ly trà đá lại mong mình bé dại
chiều cỏ may mê mải cánh chuồn chuồn
chúng ta là những ngọn gió đồng quê
phất phơ thành phố.
chiều trà đá ru nhau. 
 
tao nhớ cái mùi đốt đồng trong chiều rơm rạ
con châu chấu xém lửa cháy chiều
dáng mẹ nghiêng nghiêng
cổng làng chẳng biết có quên tên đứa trẻ năm nào. 
 
bao nhiêu chiều trà đá
để hong lại hiên nhà những tiếng chim trong trẻo
bao nhiêu giấc mơ
để về làm hoàng tử câu chuyện của bà
 
ly trà đá trong buổi chiều chợt lạnh 
 
thôi về mày
ngã tư đã lên đèn
chúng ta sẽ băng ngang.
 
 
Buổi giêng hai…
 
 
Ngày xưa cha mẹ yêu nhau bằng cây cau ngọn lúa,
Con sông cạnh làng làm nỗi nhớ bắc ngang
Mẹ hát đối giỏi nhất ngày thi hội
Bố cạnh làng hay mê mải bước sang.
 
Bố mẹ yêu nhau từ củ khoai mùa lũ
Cánh đồng xanh lên ước muốn xuân thì
Mái nhà tranh tường rêu bóng cũ
Bố mẹ thương nhau từ hạt lúa khù khờ.
 
Nay chúng mình yêu nhau giữa thành phố không quen
Điện thoại thâu đêm ngồi chờ nhau đến sáng
Có bài hát nào vừa quen vừa lạ
Nhớ lấy bóng nhau, nhớ tiếng hát của làng
 
Nay chúng mình yêu nhau khi xa vắng gió đồng
Tháng Giêng về nhớ cửa chùa yếm thắm
Mẹ anh bảo “con đi về bện gió”
Buổi giêng hai con chớ có hai lòng.
 
 
Bao giờ thì em về
 
 
Chẳng còn mùa đông về trong căn gác trọ
Bình minh buồn như một đôi tay - không - còn - về - đây - nữa
Gió hát mùa rằng những thắng năm đã cũ,
Đã không còn thấy em ngồi hát như lũ chim bên nhà,
 
Buổi sáng thôi không còn đánh thức bình minh
Con mèo lười đã từng ngủ muộn trong lòng tay anh,
giờ đã ở một hiên nhà rất khác
Làm sao để không nhớ và tự hát một mình,
Chiều gió bấc ngày mưa quay quắt,
Bao giờ thì em về
 
Bao giờ thì thôi mơ về những ngày đã cũ,
Buổi chiều rơi lại đưa anh tới những góc phố quen,
Đã không còn em nữa, bà chủ nhà đến hỏi sao anh ngồi giặt áo một mình
Dạ, cô ấy không về, cháu chỉ biết phơi lên những ngày giông gió
Mùa đông cũng gần kề.
 
Đã không còn em nữa
Sao những giấc mơ cứ trở về sau tiếng mọt gỗ đục rỗng cánh cửa đêm
Tình yêu qua đi như một ngày buổi chiều hết gió
Anh đi tìm mình chợt thấy bóng em rơi.
 
 
Chia tay nỗi buồn
 
 
Anh đã thôi không còn ngồi một mình ở quán cà phê phố,
để dắt tay những đợi chờ cho người nghệ sĩ già thổi qua mùa gió những nốt trầm
những cô đơn đã ra đi để lại một chỗ ngồi đơn lẻ,
những mùa vàng đã rụng, mùa rét đã trôi... và không ai buồn nhớ,
anh không còn là buổi chiều, khi cà phê vẫn loay hoay chia cho mình giọt nhớ
chợt thấy thương cà phê phố
khi mình bước ra, ai sẽ gõ vào buổi chiều những điều duy nhất
mưa thì rất xa
sẽ chia tay khung cửa có rèm che khắc hình ngọn sóng,
chiếc bàn nỗi buồn vừa khô,
sẽ chia tay thôi, gió đi về đơn lẻ, chiều nay cũng đã một phương
chỗ ngồi chắc sẽ ghen tuông
vì anh không đi hết buổi chiều, không đi hết những ngày quạnh quẽ
chia tay tất cả
để yêu em…
 
 
Hiền
 
 
Em hiền như lá cỏ
một sáng mai bình minh
dấu chân mặt trời lướt qua em
môi mềm cơn khát
anh là kẻ không biết ngôn từ của mảnh đất lặng im
nơi em mọc chồi
anh rũ mình lả lướt
đi qua mùa lá cỏ
mềm mại cơn say
anh xước tim trần
cỏ em xót đau
sương em lạnh giá
anh trốn sơn say
giả vờ làm kẻ điềm nhiên
em vẫn hiền như lá cỏ
xiết vào anh một vết đau ran rát
anh giả vờ không biết đau
chỉ vì em hiền như lá cỏ.
 
 
Sau cùng
 
 
chỉ tình yêu anh còn nhớ đến em
sau tất cả 
sau cả những mùa hoa em bỏ lại
phía chân trời sắc màu không thắm mãi
chỉ tình yêu anh còn nhắc tới em
khi loài chim không tên vỗ cánh
bay qua khu vườn ngủ yên tĩnh lặng
em trở thành hoài niệm của hàng cây
ngày em nhặt lá vàng
trổ vào thân xác anh
đổ vào tình yêu anh
một tình yêu không hề biết nói
chỉ lặng im nhớ tên em
sau cùng tất cả
là anh
tình yêu anh
gào lên trước cuộc đời
như loài hoa rũ cánh trước mặt trời
sau cùng tất cả
anh trở về
thấy mình vô nghĩa
khi chỉ biết nhớ tên em.
 
 
Thành phố tháng mười
 
 
Tháng mười mùa thu,
anh yêu em như con mèo lười ngủ trên nóc bể
những buổi ngày nằm mê
những ban đêm nằm thức
Tháng mười có hồ nước xanh, ánh mắt em là chiếc lá cuốn sâu vào lòng hối hả.
Tháng mười chạm vào những giọt mưa buồn bã
cà phê mong em, tháng mười gầy như ngọn gió qua chiều
Anh đã đi qua sáu lần tháng mười của thành phố mùa thu
liêu xiêu cuộc đời, kẻ sống ở làng quê mà mang mình ra phố
ngọn gió tháng mười cũng tắc đường buổi chiều, đi làm trễ giờ ban sáng.
nhiều giọt cà phê loang.
trên mặt bàn số phận
thầy bói ngày xưa xem đường số vận
phán rằng anh yêu em sẽ vào lúc tháng mười
 
Thành phố tháng mười nhiều những buồn vui,
những tòa nhà cao tầng cửa kính, cao hơn tất cả những ngọn tre trăm tuổi ở làng mình
những hàng rong bị đẩy khỏi vỉa hè
tháng mười này họ đã ra phố từ nhiều mùa lúa hạn
“tháng mười chưa cười đã tối”
thành phố sáng đèn, ngọn đèn nào soi vào giấc ngủ của người phu khuân hàng
chợ đầu mối tinh sương…
anh nằm tựa lưng vào gốc rạ tháng mười
con trâu cày bật lên tiếng nấc
ngọn gió tháng mười bơ vơ đồng đất
ai sẽ về gieo hạt cánh đồng xa
 
Tháng mười ngọn gió ngủ sau lưng,
thành phố vẫn ồn ào trước mặt
nhiều những con đường đã đi vào khúc ngoặt
anh yêu em nên rẽ về quán nhỏ
mắt cười mùa thu, môi về tháng gió
mình yêu nhau giữa thành phố tháng mười…
 
 
Em đi
 
 
Em đến rồi đi khi chiều tối,
Lá trên cây ào ạt đổ xuống đường,
Mùa đông đấy, gió đông lùa ngõ phố
Bàn tay em bé nhỏ trước hiên nhà.
 
Em đi rồi phố có bốn mùa đông,
Thân cây gãy nằm im nghe gió thốc,
Chiều hôm qua còn dồi dào nhựa sống,
Cuối chiều nay đã ngủ dưới dấu giày.
 
Sao em về thành phố lắm mây bay,
Mà em đi lại giấu mình lặng lẽ,
Em và anh qua những ngày tuổi trẻ,
Chưa biết yêu nhau nhưng vẫn cứ buồn.
 
Quán cà phê những người khách không tên,
Nói câu chuyện về những mùa đông cũ,
Cuối buổi chiều những đám mây vần vũ,
Ở nơi nào ngõ vắng sẽ thôi mưa.
 
Như anh về gặp em giữa ban trưa,
Đôi mắt em có điều gì lấp lánh,
Dẫu biết anh gió về nơi xứ lạnh,
Mà bàn tay ấm áp đã sang mùa.
 
Anh sẽ buồn như lúc em bước đi.
Sao dáng em hôm nay vội vàng thế,
Bác xích lô thường hay ngồi kể chuyện,
Mà hôm nay đã ở phố xa nào.
 
Con sáo cảnh sẽ chỉ biết tầm phào,
Suốt ngày nói những câu chào mỏi mệt,
Giữa phố đông niềm vui vừa mới dệt,
Bác xích lô đã chở đến phương nào.
 
Tâm hồn anh đã tự biết lao xao
Đặt nghi ngờ cho những điều chắc chắn
Những thân cây vết thương rồi lành lặn
Mùa đông về tróc vỏ biết còn đau?

Chiều thành phố đi tìm vạt cỏ lau
Để tôi giấu thân mình vào trong ấy,
Em bước đi trong chiều sương gió mỏng,
Vạt cỏ lau che chắn bớt ưu phiền.
   
Đinh Hiếu Minh
* Sinh năm: 1987
* Nguyên quán: Thái Nguyên
* Hiện sống và làm việc tại Hà Nội.
* Giải Nhất thơ Bút Mới - Báo Tuổi Trẻ 2007.
* Giải Nhất về văn học cuộc thi viết “Mùa xuân và tôi” do mạng xã hội Tamtay.vn tổ chức 2008.