Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Những Bức Thư Tình Không Gửi


Những Bức Thư Tình Không Gửi





Bức Thư Tình Không Gửi Đầu Tiên 

Em thân yêu!
Thế là em đã ra đi... âm thầm và lặng lẽ, không nói với anh một lời giã biệt.  Anh có cảm giác như em ra đi để trốn chạy một điều gì đó mà em không tiện nói, để được sống một mình cô liêu với thế giới riêng buồn tủi của mình.  Thế giới đó, anh đã một lần vô tình bước đến và bắt gặp dáng em u sầu, trăn trở với những tâm sự của riêng mình.  Cái dáng hình quá đỗi xanh xao ấy, cái linh hồn quá đỗi mỏng manh ấy đã ...  lay động lòng anh.  Phải chăng đó chỉ là lòng trắc ẩn?  Thoạt đầu, anh cũng nghĩ thế:  chỉ là lòng trắc ẩn thôi mà, giữa một con người với một con người.  Nhưng rồi anh chợt nhận ra rằng dường như là hơn thế nữa:  anh thấy nhớ em!
Nỗi nhớ bao giờ cũng mang con người xích lại gần nhau hơn.  Nói một cách chính xác hơn, không có phút giây nào mà con người có thể gần gũi nhau hơn là trong những giây phút nhung nhớ.  Ở trong không gian tĩnh lặng thiêng liêng có pha một chút u hoài liêu trai của nỗi nhớ ấy, con người nghĩ về con người với những xúc cảm thanh tao nhất và chưa bao giờ như trong giây phút nhung nhớ này đây, con người lại cảm nhận sâu xa đến thế cái khát khao về một sự gần gũi, kề bên.  Với nỗi nhớ thường trực ấy, anh đã thấy em gần gũi với anh như chưa bao giờ có ai gần gũi đến thế trong đời.    
Chỉ cần em tình cờ ghé thăm anh, chỉ cần được nhìn thấy dáng em thấp thoáng đâu đó giữa dòng đời xuôi ngược, anh đã thấy lòng mình vui sướng lắm:  nắng hồng hơn, gió mát hơn và hoa lá như cũng biết reo vui.  Em chẳng bao giờ ở lại với anh lâu, nên mỗi giây phút được gần em là mỗi giây phút anh thấy lòng mình vừa vui sướng, vừa lo sợ. Vui vì gió kia đã về lại với mây trời, sợ rằng gió lại ra đi, bỏ lại mình mây trời lang thang với nỗi nhớ bơ vơ.  Em không nói nhiều, chỉ thầm thì với anh thôi những lời riêng rất khẽ.  Nên anh thấy mình hứng từng lời em nói như cái cách người ta chắt chiu từng giọt nước nơi miền sa mạc, mà mỗi giọt nước là một giọt phép lạ hồi sinh. 
Có lẽ em đã ngạc nhiên để thấy rằng lòng anh đối với em sôi nổi như lòng của một chàng trai trẻ mới vào đời.  Có lẽ anh đã tình cờ gieo trong em một ấn tượng phiến diện, rằng anh là kẻ lãng du hạnh phúc mà công việc làm duy nhất trong đời là mang hoa tươi đến từng nhà để ban phát yêu thương.  Không đâu em!  Anh không còn đủ trẻ, cũng không có quá nhiều hạnh phúc đến nỗi ngày đêm cứ hát nghêu ngao miệt mài những lời thương yêu bồng bột và nồng nàn bất chợt.  Mỗi lời yêu thương anh nói với em, anh viết cho em là những lời hiếm hoi còn sót lại sau những giông bão tình đời.  Và vì thế, anh quí yêu và chắt chiu chúng như những giọt máu còn sót lại nơi trái tim mình. 
Em thân yêu!
Em đã ra đi...  lặng lẽ và âm thầm quá, mang theo cùng em tất cả những kỳ bí mà em muốn cất giữ cho riêng mình.  Dĩ nhiên, anh luôn hiểu rằng tiếng lòng của một con người không dễ gì để bày tỏ và có khi bày tỏ được rồi, thì lòng lại càng trống vắng hơn vì đâu phải ai cũng có thể hiểu được, cảm nhận được những phím khúc quá trắc ẩn, đớn đau và ngang trái.  Em hãy giữ tất cả những điều ấy cho riêng mình nếu em muốn, nhưng xin em hãy nhớ rằng có một người luôn khát khao được nghe phím khúc ấy, cho dù nó có đớn đau và ngang trái đến bao nhiêu.  Và dẫu có như thế nào, anh nghĩ rằng lòng mình trước cũng như sau, vẫn thương và nhớ em với những gì tận cùng có thể. 
Em đi rồi!  Không gian như chưa bao giờ trở nên lặng lẽ và quạnh hiu đến thế:  gió hắt hiu, nắng phai tàn, lá không còn thắm và hoa không buồn nở nữa.  Anh ngồi đây chầm chậm đếm thời gian trôi thấy nhớ nhung tràn dâng mắt, thấy sắt se sâu thẳm ở trong hồn, và thấy thấp thoáng dáng em hiện về hư ảo trong từng bóng nắng ngoài sân.  Em giờ ở đâu trong cõi mịt mù sương gió, có nghe thấy tiếng anh gọi em vang vọng khắp chân trời?  Nếu có khi nào em nghe trong khoảng không gian chung quanh mình thanh âm của một tiếng kêu rất khẽ, hãy nhớ rằng đó là tiếng anh gọi em về... miệt mài và đã dần cạn kiệt với thời gian. 
Em ơi, anh viết cho em bức thư này - bức thư tình không gửi - vì anh biết gửi nó về đâu giữa cõi không gian bạt ngàn gió hú.  Anh sẽ để nó trên bàn, trong ngôi nhà mà em đã từng đến viếng thăm anh, với hy vọng là có một ngày nào đó em sẽ tình cờ quay lại và đọc nó.  Tất cả những gì anh muốn nói với em thực ra chỉ là:  "Anh đã rất nhớ thương em!"
Thôi nhé em!  Dẫu em đang ở đâu và đang nghĩ gì, anh vẫn mong muốn rằng em sẽ mãi vui, cho dẫu anh biết rằng niềm vui dường như ngày càng trở nên hiếm hoi và quí giá trong lòng em, trong lòng anh..


                                    
                                                  Bức Thư Tình Không Gửi Thứ Hai

Em thân yêu!
Anh đã ngồi đây, chờ đợi em nhiều ngày và nhiều tháng.  Bao ngày đã lên và bao đêm đã xuống, mà bóng hình em vẫn diệu vợi ở một phương trời nào đó.  Chung quanh anh, bài nhạc “Bao giờ biết tương tư” đang vang lên những tiết tấu thật u hoài: 
Ngày nào cho tôi biết,
Biết yêu em rồi, tôi biết tương tư,
Ngày nào biết mong chờ,
Biết rộn rã buồn vui, đợi em dưới mưa… 
Em ơi!  Anh nhớ em.  Nỗi nhớ khứa vào lòng anh những lát cắt thật đau, tưởng như chẳng thể nào chịu đựng được nữa.  Dẫu biết rằng nỗi nhớ cũng là một thứ hạnh phúc, cho dù là một thứ hạnh phúc đắng cay, nhưng có lẽ thứ hạnh phúc đắng cay ấy sẽ dễ để cho anh nếm hơn nếu anh có được chỉ một tia hy vọng mong manh thôi, rằng rồi em sẽ lại về bên anh.   
Trong nỗi đau nhung nhớ chất đầy và chơi vơi này, anh chợt nhận ra:  Yêu em là một định mệnh.  Ngày anh biết yêu em, cũng là ngày khởi đầu của thứ định mệnh đó.  Nó dạy cho anh biết thế nào là thực sự tương tư, là thực sự nhớ mong và chờ đợi một người.  Tạo hóa tạo ra con người là để đến với nhau và để sống với nhau.  Từ ngày định mệnh ấy đến với đời anh, anh luôn mang ý nghĩ rằng tạo hóa đã sinh ra em là để đến với anh và ban phát cho anh tình yêu.  Và vì thế, em ơi, vắng em rồi, anh thấy đời mình trở nên vô nghĩa. 
Anh thấy mình thực sự lẻ loi và hiu quạnh khi không còn có em bên đời anh.  Không còn những lần anh chờ đợi em mà lòng rộn ràng như một đứa trẻ nhỏ.  Không còn những lần em đến mang theo cả trời hoa nắng, làm bừng sáng lòng anh và bừng sáng đời anh.  Anh còn nhớ những ngày chưa gặp em, đời anh băng giá biết bao nhiêu.  Anh cứ mãi miết đi tìm hoài trong những giấc ngủ muộn phiền bóng dáng của một thứ tình yêu mà mình hằng mong mỏi.  Và rồi từ trong những giấc mộng liêu trai, em đã bước vào đời anh như một phép lạ làm tan rã những giá băng.  Mỗi ngày sống có em là một ngày ấm áp và diễm tuyệt.         
Những ngày ấy không còn nữa sao em?  Mãi mãi thế sao em?  Anh không thể nào làm quen với ý nghĩ đó được.  Không!  Đó chẳng qua chỉ là một phút giây lầm lẫn của Thượng Đế thôi.  Rồi Ngài sẽ lại đưa em về với anh, Ngài sẽ trả lại anh cái dáng hình xanh xao, héo gầy ấy.  Anh sẽ lại được ôm em vào lòng để ấp yêu, để che chở, để lau giùm em những giọt nước mắt u hoài của một thời con gái không may.  Người ta thường tìm đến tình yêu và mong chờ một sự trinh nguyên, trọn vẹn.  Nhưng anh thì yêu em nhiều hơn vì những vết xước quá khứ ấy của đời em.  Chúng làm em trở nên mỏng manh đến lạ. 
Những ngày này, đã bao lần anh thấy em hiện về trong những giấc ngủ chập chờn, mộng mị.  Không gian của những giấc chiêm bao thật buồn.  Em ngồi đó giữa những chiều trời hoang vắng, không có ai, không có cả tiếng gió xạt xào.  Em ngồi một mình lặng câm, mắt buồn hơn trời tận thế.  Anh bước đến với em từ trong một cõi xa xăm.  Nhưng lạ kỳ sao, anh cứ bước hoài mà chẳng bao giờ tới.  Anh cất tiếng gọi tên em đến khản giọng, khàn hơi mà em chẳng hề nghe thấy.   Anh bàng hoàng tỉnh dậy giữa đêm, thấy tim mình nhói đau một nỗi tình si tuyệt vọng vô bờ.
Em ơi, giờ này em đang làm gì và ra sao?  Giá mà anh có thể có được một tín hiệu nhỏ nhoi nào đó, báo cho anh biết là em vẫn bình yên.  Phải bình yên nhé em!  Bằng mọi giá, em phải bình yên và sống tới, sống hạnh phúc nghe em.  Anh vẫn còn nhớ cái lần anh và em cùng xem phim Titanic.   Khi đến đoạn Jack buông tay mình và chìm vào giữa lòng biển lạnh để nhường cho Rose sự sống, em đã nép vào lòng anh và khóc thật nhiều.  Em còn nhớ Jack nói gì với Rose vào giây phút sau cuối ấy không?  Anh ấy nói rằng:  “I want you to be happy” (Anh muốn em hạnh phúc).  Đấy cũng chính là điều anh muốn nói với em ở giây phút này đây, khi em và anh đang ở giữa hai đầu xa cách. 
Anh sẽ vẫn ngồi đây và chờ đợi ngày em trở lại.  Anh sẽ đếm ngày tháng trôi bằng những nỗi nhớ đi qua hồn anh.  Bao ngày nữa hở em?  Dẫu có là bao ngày nữa, anh vẫn sẽ chờ em.  Và nhất định là em sẽ về lại bên anh mà, có phải vậy không em? 



Bức Thư Tình Không Gửi Cuối cùng 

Em thân yêu! 
Đã nhiều ngày tháng trôi qua và em đã không trở lại.  Anh hiểu là em sẽ chẳng bao giờ còn trở lại nơi này.  Anh có thể hiểu là em đã có một quyết định cho riêng mình - một quyết định khép kín lòng em, một quyết định biến nỗi nhớ của anh thành cả một trường tương tư buốt giá.  Không bao giờ còn gặp lại em nữa - cái ý nghĩ ấy cứ như xoáy vào lòng anh, làm đau buốt.  Anh khẽ sờ vào trái tim mình và thấy ở đó những nhịp đập rất mong manh - mong manh và yếu ớt như là những nhịp đập hấp hối sau cùng.  Anh nhìn ra ngoài trời và anh thấy nắng ngoài kia cũng trở nên mong manh đến lạ.  Nắng như những hạt thủy tinh vỡ vụn, gắng gượng lóe lên những tia sáng gầy guộc cuối ngày.   
Tất cả dường như trở nên hư ảo khi em không về nữa, khi em nỡ bỏ anh lại bên lề cuộc sống đời em - cô độc và bơ vơ.  Anh một mình lê bước chân về lại những nẻo đường chúng mình đã đi qua, và anh nhìn thấy trên những lối mòn thân thương ngày cũ, hình bóng của em thấp thoáng thật gần.  Anh bước tới, như trong một cơn mộng du mê mỏi, cố gắng bắt chộp hình bóng ấy vào trong đôi bàn tay xiết chặt của mình, chỉ để rồi hụt hẫng mà nhận ra rằng, đó chẳng qua chỉ là một ảo ảnh khói sương.  Em đã đến với đời anh mơ hồ như sương, như khói.  Một hôm, em lặng lẽ bước vào thắp sáng đời anh.  Rồi một ngày kia không hẹn trước, em nhẹ nhàng quay gót, mang theo em bao ánh sáng chỉ vừa mới chào đời.  Anh một mình ở lại, bắt gặp mình ngơ ngác, soạng sờ trong một cõi tối đen mịt mù, âm u và hoang lạnh.    
Anh không trách em.  Anh hiểu em chắc hẳn cũng rất đau lòng khi quyết định xa anh mãi mãi, khi quyết định vùi sâu chuyện tình chúng mình vào lớp bụi phủ của thời gian.  Chúng ta đến với nhau muộn màng, khi mỗi đứa đều đã có phía sau mình một dĩ vãng.  Nếu có những dĩ vãng vàng son làm rạng ngời nét môi, khóe mắt thì cũng có những quá khứ buồn thương làm hằn sâu những nét u hoài.  Quá khứ ấy nhuốm buồn khóe mắt em sâu, vương trải trên dáng em đi, héo gầy như liễu rũ.  Anh thương em vì anh biết lắm, đời mỗi người con gái bao giờ cũng cần dĩ vãng, mà với riêng em, em chỉ còn có... tương lai.                                                                                                            
Thôi nhé em, hãy quên đi những u hoài ngày cũ.  Dẫu không còn nhìn thấy em trong cuộc sống đời thực của anh, anh vẫn mong là một ngày nào đó nụ cười lại nở trên vành môi héo hắt của em, nắng lại chiếu rọi hồn em, sưởi ấm những sợi tơ lòng băng giá.  Có thể ngày đó không còn có anh trong đời em nữa, anh đã trở thành một bóng mờ xa khơi trong quá khứ của em, anh vẫn thấy lòng mình rộn ràng khi nghĩ về cái hình ảnh:  dáng hình em dịu dàng, thanh tao trong nắng mới.  Ngày ấy, gác lại dấu vết thương đau của những giông bão đã qua đi trong đời, em lại điểm phấn, tô son để "ngạo với nhân gian... một nụ cười", dẫu chỉ là một nụ cười nửa vành gắng gượng. 
Em ơi, đây là bức thư tình không gửi thứ ba anh viết cho em, và cũng bức thư tình không gửi cuối cùng.  Mỗi tình sử đều có riêng một dáng nét đặc trưng của nó.  Tình anh dành cho em là những lời yêu thương muộn màng - những lời chưa kịp thốt ra mà bóng em đã vội xa khuất nghìn trùng.  Anh xin được ghi lại những lời yêu thương trễ nãi ấy nơi đây, trên những bức thư không gửi này, như lưu lại một ấn tích thân yêu cho tình sử của chúng mình.  Một ngày xa xăm nào đó, anh lại mở chúng ra để đọc lại, để nhớ thật rõ rằng, có một lần trong đời, anh đã yêu em tha thiết, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. 
Lời cuối anh dành cho em là một lời tạm biệt.  Chỉ tạm biệt thôi nhé em, dù có thể chúng mình chẳng bao giờ còn gặp lại, dù có thể anh chỉ còn gặp lại em trong những giấc ngủ tưởng tiếc muộn phiền.  Giữa chúng mình giờ đã là một nghìn trùng xa cách, hình ảnh em còn sót lại trong anh là hình ảnh của một bóng hồng cô liêu trên những dặm đường sương gió.  Xa xăm vậy đó!  Mong manh biết bao!  Vậy mà, em vẫn thật gần trong tâm tưởng của anh.  Vì thế, em ơi, đến một lời vĩnh biệt thôi, anh cũng sẽ chẳng bao giờ có thể nói được với em đâu.  Chỉ là tạm biệt thôi, nhé em!                                                                                                            
                                                                                                                                                                                                                         Jeffrey Thai  
JeffreyThai viết ngày 26/11/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét