ĐINH HIẾU MINH sinh năm : 1987. Quê quán: Phú Bình-Thái Nguyên. Sinh viênKhoa Quản Trị Kinh Doanh Du Lịch. Đại Học Hà Nội.
người con gái chạy trốn nỗi buồn
người con gái chạy trôn nỗi buồn
nỗi buồn cong vênh
nghiêng theo chiều số phận
đầu tiên
người con gái chạy đến phía hàng cây
nỗi buồn dứt từng cọng lá
vứt tả tơi
những con đường mưa chẳng ghé qua
chiều hoang nắng nhạt
người con gái chạy đến trước biển
nỗi buồn lan đi xa
từng con sóng rủ nhau trốn vào bờ cát
lang thang
con dã tràng mải xe chuyến cát số phận
cánh buồm xa khơi
người con gái chạy đến phía cánh đồng
cánh đồng sau mùa gặt
những gốc rạ lặng im
nỗi buồn len lỏi
gió chạy suốt những góc đồng mênh mông
và
người con gái trốn mình trong tâm tưởng
nỗi buồn phác những nét ưu tư
khuôn mặt tuổi trẻ
nhiều lần nhoà đi
nỗi buồn nhảy múa trong tấm gương
ngược chiều số phận
sau cùng
người con gái chạy đến phía chàng trai
nỗi buồn quay đầu lại..
nếu em muốn xa anh
nếu em muốn xa anh
đừng bắt chiều nay phải rơi những chiếc lá
vô tình
lòng anh đau
chiếc lá buồn
hờ hững rơi cùng nhau
chẳng tới đáy buổi chiều
chẳng tới đáy cuộc tình
nơi yên nghỉ
của lá
và tình anh
đoạn đường đêm
đêm nay
anh đi cùng đêm trên một đoạn đường dài
đêm thỏ thẻ vào tai anh những lời mật ngọt
rủ anh vào những ngõ tối thẳm sâu
nơi đó không có em
nơi anh sẽ đánh mất mình
từng giây phút cuộc đời đánh cắp anh đi
bằng hương gió thoảng
bằng lời yêu thương
giả dối
đã bao giờ anh nói yêu em
để được yêu thương
để được đi trong đêm
một mình
mà chẳng phải đơn côi
chiều một mình
Cố lấy một vần thơ xoa dịu nhớ nhung
Nhưng miền cảm xúc còn ở nơi xa
Ta tự bỏ quên chính ta ở đó
Rồi đau buồn lần lại bước chân
Chiều muốn ru ta vào cô quạnh
Ta hất đổ vần thơ chạy đi tìm hạnh phúc
Chiều đến nhanh ta khép hàng mi
Bên ngoài kia chiều lăn lộn với cô đơn
Ta mê say trong chiều hoang khói nhạt
Ảo giác chập chờn đi giữa hư không
Ta thấy ta trong chiều một mình
Rồi nức nở chiều một mình vì ta
thư gửi mẹ
con sinh ra
ngày mùa đông lạnh giá
mái rạ nghèo không che chắn được luồng gió lạnh đầu đời
thổi thốc vào lồng ngực con
mẹ bảo con ngày ấy yếu ớt
mùa đông năm ấy lạnh hơn
bố đi xa
một mình mẹ vật lộn với cơn đau thiên chức
sinh con ra
ngày mùa đông lạnh giá
mẹ bảo ngay ngày ấy phổi con đã nhiễm lạnh
cái lạnh thiên nhiên ùa vào con như đùa giỡn voi niềm đau của mẹ
mẹ không làm ngành y
nhà mình ngèo không có tiền thuốc thang
mẹ chỉ biềt ôm con vào lòng lúc con lên cơn ho dữ dội
phổi con lạnh căm
tim con ấm nóng
con vẫn nhớ như in
đêm giông bão tuổi thơ
con lại ho dư dội
mẹ ôm con vào lòng nén chặt nỗi đau
nỗi đau chảy thành dòng
nỗi đau màu ánh sáng
chớp sáng lòa
trong tràng ho lẫn vào tiêng sấm
mắt con mở to
chớp ở đâu mà liên hồi
mưa ở đâu mà xối xả
những giọt nước mắt mẹ
sáng rực
lung linh
rơi vào ngực con nóng bỏng
rồi con lớn dần
đồng lúa quê mình mớm cho con
ngọt ngào của quê hương
nhấc bổng con lên
những buổi chiều con nằm chơi với gió
con nghe rõ trong tiếng sáo diều
tuổi thơ của con
bay lên
mẹ gọi con về
( tránh cơn gió lạnh)
con bỏ quên tuổi thơ
thơ thẩn trong buổi chiều
mái rạ nhà mỉnh lùn hơn
tuổi trẻ của mẹ già đi
trên những cánh đồng
trong những buổi chiều
mẹ vội vã bên nồi cám lợn khói bốc lên
sương mù giăng kín
đàn gà con chạy qua sân
líu ríu
buổi chiều lạc mẹ
giờ con đã lớn hơn
cuộc đời mang con đi xa làng
xa cái nghèo thân thuộc
những chiều gió thổi ở quê
mà lòng con xiêu vẹo
nỗi nhớ lăn lóc
nỗi nhớ ngây ngô
chờ cơn gió lạnh
chờ tiếng mẹ gọi
như ngày xưa ...
viết về nỗi nhớ
đêm nay trời rải cơn mưa
giăng mắc những tấm lòng
xa nhau
cho nỗi nhớ đầy lên
nỗi nhớ từ ngoài hiên
co ro
chạy vào lồng ngực
tìm hơi ấm
chiếc lò sưởi
không lửa
không khói
rùng mình
anh
rùng mình
mở toang tấm áo
lần tìm nỗi nhớ
nỗi nhớ chạy xuống chân
đôi chân cuồng loạn
chạy tìm em
nỗi nhớ tràn ra tay
bàn tay
quờ tìm ngòi bút
và anh viết về nỗi nhớ
tình đêm
đêm nay
ai biết tình tôi
đang bay theo gió
theo lời ru êm
ngoài trời có hạt sương đêm
rơi vào ngọn gió
uốn mềm tình tôi
thôi thì
chẳng phải người xa
nhờ đêm gửi hộ cánh ba quãng đường
quãng đường với một con mương
có đêm trăng sáng vẫn thường ngồi trông
nhà nàng sát cạnh bờ sông
có giàn hoa giấy mọc trông ra ngoài
ngày còn có bức tường ngoài
tôi hay đứng đó lén nhìn vào trong
nhà nàng có cửa chấn song
giàn hoa thiên lí chờ mong người về
đêm nhớ bước nhẹ vào trong
đặt tình tôi xuống giữa trong lòng nàng
mặc nàng chẳng biết ai mang
ngày mai bên ấy cả làng đưa dâu.
khúc đêm
đêm nay trăng sáng mập mờ
ngoài kia có kẻ chắc còn bơ vơ
sương treo ngọn lá mệt phờ
mải trông trăng rụng để chờ mai lên
mặc cho trời đất gọi tên
đêm nay ta vẫn là kẻ vô danh với người
Quán của tuổi 20
Tôi sinh ra là nắng gió khô cằn,
Đất trung du cố tình sinh ra tôi vào một chiều mùa đông lành lạnh
18 tuổi mang những ước mơ vào phố.
Tự chia cho mình một góc nhỏ nơi ban công- quán của tuổi 20
Ở quán,
Tôi hay gặp những nỗi buồn rong chơi
Những niềm vui rong ruổi
Quán của tuổi 20 sống với nhiều tâm trạng
khi yêu da diết một tàng cây dọc phía hành lang
Vui vì đứa bé ăn xin của ngày hôm qua đã bước vào lớp 1
Buồn về một chiều gió bỗng cồn lên lành lạnh
Nhiều khi Nhớ chòng chành những bước chân của một người lâu rồi quên tới
Tháng 9 viết về một cánh phượng vừa rơi.
Quán của tuổi 20 mở của niềm vui ban ngày và đóng của nỗi buồn ban tối
Hát "tháng 6 trời mưa" cho một người vừa bước đi phiền muộn
Đôi khi ngồi một mình mà khoắng vào cà phê đen đặc.
Những lời từ biệt vẫn gửi về cho một vốc mưa xa.
Quán của tuổi 20 đi qua nhiều buổi chiều phố mưa bất chợt
Những sáng mai gánh hàng hoa chộn rộn cuối góc đường
Quán hay chở những niềm vui về qua ô của nhỏ
Ngày cuối tuần mơ về một dáng núi đầm sương
Quán của tuổi 20 chèo chống những ước mơ mang từ quê lên phố.....
20/21 09 08
http://thanhminh.vnweblogs.com/
ĐINH HIẾU MINH chợt thấy bóng em rơi
29.12.2010-15:37
Nhà thơ trẻ Đinh Hiếu Minh
Trà đá ru nhau
Chúng ta là những đứa trẻ đồng quê
tập làm người lớn ở ngã tư thành phố
chiều trà đá ru nhau
quê tao mùa này hạn lớn
quê mày lại trắng đồng
chẳng vạt đất nào không bật ngửa dưới nhát cuốc của cha
lưỡi liềm của mẹ
chị tao ở nốt mùa cải này rồi cũng sang sông
cánh đồng chưa thôi lầm lũi
giấc mơ cánh cò len lén bến sông.
quê mày lại trắng đồng
chẳng vạt đất nào không bật ngửa dưới nhát cuốc của cha
lưỡi liềm của mẹ
chị tao ở nốt mùa cải này rồi cũng sang sông
cánh đồng chưa thôi lầm lũi
giấc mơ cánh cò len lén bến sông.
xoay xoay ly trà đá lại mong mình bé dại
chiều cỏ may mê mải cánh chuồn chuồn
chúng ta là những ngọn gió đồng quê
phất phơ thành phố.
chiều trà đá ru nhau.
chiều cỏ may mê mải cánh chuồn chuồn
chúng ta là những ngọn gió đồng quê
phất phơ thành phố.
chiều trà đá ru nhau.
tao nhớ cái mùi đốt đồng trong chiều rơm rạ
con châu chấu xém lửa cháy chiều
dáng mẹ nghiêng nghiêng
cổng làng chẳng biết có quên tên đứa trẻ năm nào.
con châu chấu xém lửa cháy chiều
dáng mẹ nghiêng nghiêng
cổng làng chẳng biết có quên tên đứa trẻ năm nào.
bao nhiêu chiều trà đá
để hong lại hiên nhà những tiếng chim trong trẻo
bao nhiêu giấc mơ
để về làm hoàng tử câu chuyện của bà
để hong lại hiên nhà những tiếng chim trong trẻo
bao nhiêu giấc mơ
để về làm hoàng tử câu chuyện của bà
ly trà đá trong buổi chiều chợt lạnh
thôi về mày
ngã tư đã lên đèn
chúng ta sẽ băng ngang.
ngã tư đã lên đèn
chúng ta sẽ băng ngang.
Buổi giêng hai…
Ngày xưa cha mẹ yêu nhau bằng cây cau ngọn lúa,
Con sông cạnh làng làm nỗi nhớ bắc ngang
Mẹ hát đối giỏi nhất ngày thi hội
Bố cạnh làng hay mê mải bước sang.
Bố mẹ yêu nhau từ củ khoai mùa lũ
Cánh đồng xanh lên ước muốn xuân thì
Mái nhà tranh tường rêu bóng cũ
Bố mẹ thương nhau từ hạt lúa khù khờ.
Nay chúng mình yêu nhau giữa thành phố không quen
Điện thoại thâu đêm ngồi chờ nhau đến sáng
Có bài hát nào vừa quen vừa lạ
Nhớ lấy bóng nhau, nhớ tiếng hát của làng
Nay chúng mình yêu nhau khi xa vắng gió đồng
Tháng Giêng về nhớ cửa chùa yếm thắm
Mẹ anh bảo “con đi về bện gió”
Buổi giêng hai con chớ có hai lòng.
Bao giờ thì em về
Chẳng còn mùa đông về trong căn gác trọ
Bình minh buồn như một đôi tay - không - còn - về - đây - nữa
Gió hát mùa rằng những thắng năm đã cũ,
Đã không còn thấy em ngồi hát như lũ chim bên nhà,
Bình minh buồn như một đôi tay - không - còn - về - đây - nữa
Gió hát mùa rằng những thắng năm đã cũ,
Đã không còn thấy em ngồi hát như lũ chim bên nhà,
Buổi sáng thôi không còn đánh thức bình minh
Con mèo lười đã từng ngủ muộn trong lòng tay anh,
giờ đã ở một hiên nhà rất khác
Làm sao để không nhớ và tự hát một mình,
Chiều gió bấc ngày mưa quay quắt,
Bao giờ thì em về
Con mèo lười đã từng ngủ muộn trong lòng tay anh,
giờ đã ở một hiên nhà rất khác
Làm sao để không nhớ và tự hát một mình,
Chiều gió bấc ngày mưa quay quắt,
Bao giờ thì em về
Bao giờ thì thôi mơ về những ngày đã cũ,
Buổi chiều rơi lại đưa anh tới những góc phố quen,
Đã không còn em nữa, bà chủ nhà đến hỏi sao anh ngồi giặt áo một mình
Dạ, cô ấy không về, cháu chỉ biết phơi lên những ngày giông gió
Mùa đông cũng gần kề.
Buổi chiều rơi lại đưa anh tới những góc phố quen,
Đã không còn em nữa, bà chủ nhà đến hỏi sao anh ngồi giặt áo một mình
Dạ, cô ấy không về, cháu chỉ biết phơi lên những ngày giông gió
Mùa đông cũng gần kề.
Đã không còn em nữa
Sao những giấc mơ cứ trở về sau tiếng mọt gỗ đục rỗng cánh cửa đêm
Tình yêu qua đi như một ngày buổi chiều hết gió
Anh đi tìm mình chợt thấy bóng em rơi.
Sao những giấc mơ cứ trở về sau tiếng mọt gỗ đục rỗng cánh cửa đêm
Tình yêu qua đi như một ngày buổi chiều hết gió
Anh đi tìm mình chợt thấy bóng em rơi.
Chia tay nỗi buồn
Anh đã thôi không còn ngồi một mình ở quán cà phê phố,
để dắt tay những đợi chờ cho người nghệ sĩ già thổi qua mùa gió những nốt trầm
những cô đơn đã ra đi để lại một chỗ ngồi đơn lẻ,
những mùa vàng đã rụng, mùa rét đã trôi... và không ai buồn nhớ,
anh không còn là buổi chiều, khi cà phê vẫn loay hoay chia cho mình giọt nhớ
chợt thấy thương cà phê phố
khi mình bước ra, ai sẽ gõ vào buổi chiều những điều duy nhất
mưa thì rất xa
sẽ chia tay khung cửa có rèm che khắc hình ngọn sóng,
chiếc bàn nỗi buồn vừa khô,
sẽ chia tay thôi, gió đi về đơn lẻ, chiều nay cũng đã một phương
chỗ ngồi chắc sẽ ghen tuông
vì anh không đi hết buổi chiều, không đi hết những ngày quạnh quẽ
chia tay tất cả
để yêu em…
Hiền
Em hiền như lá cỏ
một sáng mai bình minh
dấu chân mặt trời lướt qua em
môi mềm cơn khát
anh là kẻ không biết ngôn từ của mảnh đất lặng im
nơi em mọc chồi
anh rũ mình lả lướt
đi qua mùa lá cỏ
mềm mại cơn say
anh xước tim trần
một sáng mai bình minh
dấu chân mặt trời lướt qua em
môi mềm cơn khát
anh là kẻ không biết ngôn từ của mảnh đất lặng im
nơi em mọc chồi
anh rũ mình lả lướt
đi qua mùa lá cỏ
mềm mại cơn say
anh xước tim trần
cỏ em xót đau
sương em lạnh giá
anh trốn sơn say
giả vờ làm kẻ điềm nhiên
em vẫn hiền như lá cỏ
xiết vào anh một vết đau ran rát
anh giả vờ không biết đau
chỉ vì em hiền như lá cỏ.
anh trốn sơn say
giả vờ làm kẻ điềm nhiên
em vẫn hiền như lá cỏ
xiết vào anh một vết đau ran rát
anh giả vờ không biết đau
chỉ vì em hiền như lá cỏ.
Sau cùng
chỉ tình yêu anh còn nhớ đến em
sau tất cả
sau cả những mùa hoa em bỏ lại
phía chân trời sắc màu không thắm mãi
chỉ tình yêu anh còn nhắc tới em
khi loài chim không tên vỗ cánh
bay qua khu vườn ngủ yên tĩnh lặng
em trở thành hoài niệm của hàng cây
ngày em nhặt lá vàng
trổ vào thân xác anh
đổ vào tình yêu anh
một tình yêu không hề biết nói
chỉ lặng im nhớ tên em
sau cùng tất cả
là anh
tình yêu anh
gào lên trước cuộc đời
sau tất cả
sau cả những mùa hoa em bỏ lại
phía chân trời sắc màu không thắm mãi
chỉ tình yêu anh còn nhắc tới em
khi loài chim không tên vỗ cánh
bay qua khu vườn ngủ yên tĩnh lặng
em trở thành hoài niệm của hàng cây
ngày em nhặt lá vàng
trổ vào thân xác anh
đổ vào tình yêu anh
một tình yêu không hề biết nói
chỉ lặng im nhớ tên em
sau cùng tất cả
là anh
tình yêu anh
gào lên trước cuộc đời
như loài hoa rũ cánh trước mặt trời
sau cùng tất cả
anh trở về
thấy mình vô nghĩa
khi chỉ biết nhớ tên em.
sau cùng tất cả
anh trở về
thấy mình vô nghĩa
khi chỉ biết nhớ tên em.
Thành phố tháng mười
Tháng mười mùa thu,
anh yêu em như con mèo lười ngủ trên nóc bể
những buổi ngày nằm mê
những ban đêm nằm thức
Tháng mười có hồ nước xanh, ánh mắt em là chiếc lá cuốn sâu vào lòng hối hả.
Tháng mười chạm vào những giọt mưa buồn bã
cà phê mong em, tháng mười gầy như ngọn gió qua chiều
Anh đã đi qua sáu lần tháng mười của thành phố mùa thu
liêu xiêu cuộc đời, kẻ sống ở làng quê mà mang mình ra phố
ngọn gió tháng mười cũng tắc đường buổi chiều, đi làm trễ giờ ban sáng.
nhiều giọt cà phê loang.
trên mặt bàn số phận
thầy bói ngày xưa xem đường số vận
phán rằng anh yêu em sẽ vào lúc tháng mười
Thành phố tháng mười nhiều những buồn vui,
những tòa nhà cao tầng cửa kính, cao hơn tất cả những ngọn tre trăm tuổi ở làng mình
những hàng rong bị đẩy khỏi vỉa hè
tháng mười này họ đã ra phố từ nhiều mùa lúa hạn
“tháng mười chưa cười đã tối”
thành phố sáng đèn, ngọn đèn nào soi vào giấc ngủ của người phu khuân hàng
chợ đầu mối tinh sương…
anh nằm tựa lưng vào gốc rạ tháng mười
con trâu cày bật lên tiếng nấc
ngọn gió tháng mười bơ vơ đồng đất
ai sẽ về gieo hạt cánh đồng xa
Tháng mười ngọn gió ngủ sau lưng,
thành phố vẫn ồn ào trước mặt
nhiều những con đường đã đi vào khúc ngoặt
anh yêu em nên rẽ về quán nhỏ
mắt cười mùa thu, môi về tháng gió
mình yêu nhau giữa thành phố tháng mười…
Em đi
Em đến rồi đi khi chiều tối,
Lá trên cây ào ạt đổ xuống đường,
Mùa đông đấy, gió đông lùa ngõ phố
Bàn tay em bé nhỏ trước hiên nhà.
Em đi rồi phố có bốn mùa đông,
Thân cây gãy nằm im nghe gió thốc,
Chiều hôm qua còn dồi dào nhựa sống,
Cuối chiều nay đã ngủ dưới dấu giày.
Sao em về thành phố lắm mây bay,
Mà em đi lại giấu mình lặng lẽ,
Em và anh qua những ngày tuổi trẻ,
Chưa biết yêu nhau nhưng vẫn cứ buồn.
Quán cà phê những người khách không tên,
Nói câu chuyện về những mùa đông cũ,
Cuối buổi chiều những đám mây vần vũ,
Ở nơi nào ngõ vắng sẽ thôi mưa.
Như anh về gặp em giữa ban trưa,
Đôi mắt em có điều gì lấp lánh,
Dẫu biết anh gió về nơi xứ lạnh,
Mà bàn tay ấm áp đã sang mùa.
Anh sẽ buồn như lúc em bước đi.
Sao dáng em hôm nay vội vàng thế,
Bác xích lô thường hay ngồi kể chuyện,
Mà hôm nay đã ở phố xa nào.
Con sáo cảnh sẽ chỉ biết tầm phào,
Suốt ngày nói những câu chào mỏi mệt,
Giữa phố đông niềm vui vừa mới dệt,
Bác xích lô đã chở đến phương nào.
Tâm hồn anh đã tự biết lao xao
Đặt nghi ngờ cho những điều chắc chắn
Những thân cây vết thương rồi lành lặn
Mùa đông về tróc vỏ biết còn đau?
Chiều thành phố đi tìm vạt cỏ lau
Để tôi giấu thân mình vào trong ấy,
Em bước đi trong chiều sương gió mỏng,
Vạt cỏ lau che chắn bớt ưu phiền.
Đinh Hiếu Minh
* Sinh năm: 1987
* Nguyên quán: Thái Nguyên
* Hiện sống và làm việc tại Hà Nội.
* Giải Nhất thơ Bút Mới - Báo Tuổi Trẻ 2007.
* Giải Nhất về văn học cuộc thi viết “Mùa xuân và tôi” do mạng xã hội Tamtay.vn tổ chức 2008.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét