Thư cho đứa em luôn tự nguyền rủa mình
Em yêu mến,
Anh viết thư này cho em, mà "em" ở đây, lần đầu tiên trong đời anh, lại không phải là một cô gái. Cũng không hẳn là một chàng trai. Em luôn kêu lên với "toàn thể thế giới" là: "I am gay". Vâng! Em là một người đàn ông có xu hướng đồng tính dục: Em chỉ yêu đàn ông. Chuyện đúng ra cũng chẳng có gì đáng nói. Và anh cũng không nhất thiết phải viết lá thư này cho em. Với anh, dù em có là "gay" đi nữa, mặt trời vẫn mọc, chim vẫn hót, mây vẫn bay và hoa vẫn nở. Và anh thấy cuộc đời em vẫn đẹp, vẫn đáng sống bội phần. Nhưng điều đáng nói ở đây là em luôn tự nguyền rủa chính mình.
Thực ra, anh và em chưa một lần gặp gỡ ngoài đời thực. Chúng ta chỉ biết nhau qua thế giới ảo YuMe. Và hơn nữa, biết nhau trong một khoảng thời gian không dài. Em hầu như không biết gì nhiều về anh. Nhưng ngược lại, anh lại biết nhiều về em, nhiều hơn nhiều lần những gì em tưởng. Nói cho rõ ràng hơn thì đó cũng chỉ là một việc tình cờ. Anh hay lang thang trong thế giới YuMe và tìm về những trang blog ít người đọc, bị bỏ quên trong những góc vắng. Và ở đó, anh đã tình cờ bắt gặp và đọc hết những gì em viết về cuộc đời em. Em đã viết hết ra những uẩn khúc của đời mình, chi tiết và tỉ mỉ. Và anh đã vô tình đọc hết chúng, xót xa và nghẹn ngào. Thế là, con tim vốn thường hay mẫn cảm với những bất trắc và bi ai của người đời của anh đã có dịp để... "dỗi hờn".
Anh đã thấy những tế bào thần kinh trong con người mình như tím thắt lại khi đọc những trăn trở, dằn vặt khôn nguôi của em từ những ngày thơ trẻ khi em nhận ra sự khác biệt trong con người mình về xu hướng tính dục. Em hoang mang, giãy giụa và hấp hối trong một cõi mịt mù của những xúc cảm sinh lý rối bời không lời giải đáp. Trong khi đó thì chung quanh em, tất cả mọi người lại khép kín, im lặng với bộ mặt lạnh lùng của một quan tòa, luôn sẵn sàng để ban ra án lệnh. Do đó, em mang mặc cảm tội lỗi, một tội lỗi "kinh thiên động địa". Dù rằng, lòng em cứ mãi băn khoăn tự hỏi: Em đã thực sự làm gì nên tội?
Không! Em của anh ơi, em hoàn toàn không có tội gì cả. Tại sao em lại phải chịu trách nhiệm cho những xúc cảm sinh lý bẩm sinh vốn đã gắn chặt với em từ những ngày còn trong bụng mẹ? Mọi người thường nghĩ rằng, môi trường gia đình và tác động xã hội đã ít nhiều góp phần tạo nên sự định hướng cho xu hướng tính dục. Một mặt, anh cảm thấy rằng điều đó không phải là hoàn toàn không có cơ sở, nhưng mặt khác, anh tin tưởng rất mạnh mẽ, cái tin tưởng của một con người có học, rằng cái xu hướng tính dục kia đã kết chặt với mỗi phận người từ lúc mới chào đời, như một thuộc tính đặc trưng của mỗi cá thể. Và vì là thuộc tính đặc trưng, nó không thể thay đổi.
Điều hiển nhiên mà ai cũng thấy và chấp nhận là không ai có thể bắt ép được một người dị tính luyến ái yêu thương tính dục một người đồng giới được cả. Thế mà, có nhiều người và rất nhiều người (trong đó có cả những vị bác sĩ quê mùa, tội nghiệp) lại tự huyễn hoặc chính mình một cách ngây thơ và phi lý rằng có thể làm cho một người đồng tính luyến ái yêu thương tính dục một người khác giới. Và chính vì nghĩ như vậy, họ không ngại ngần khi khoác lên xu hướng tính dục đồng giới những danh xưng không hoa mỹ như "bệnh", "bệnh hoạn" hay "biến thái". Thực ra, với sự hiểu biết và nhận thức khá cấp tiến và chính xác về vấn đề này được phổ cập hầu như trên toàn thế giới hiện nay, những người thốt ra những lời lẽ đó đã tự phỉ báng vào sự thông minh của mình hơn là nói lên được thực chất của vấn đề.
Hôm nay, anh có chút thời gian rảnh và đã dạo một vòng quanh YuMe. Anh đã vô cùng sửng sốt và kinh ngạc để nhận thấy rằng trong thế giới YuMe, một thế giới trẻ mà anh đặt nhiều niềm tin vào kiến thức và sự hiểu biết, hiện hữu không ít những con người tự hào có học vấn nhưng lại vô tư phỉ báng vào trí thông minh của mình một cách không thương tiếc như thế. Xa hơn nữa, một thái độ quê mùa đáng buồn cười khác có thể được tìm thấy ngay cả trên phương tiện truyền thông đại chúng quốc gia, dù rằng ở mức độ tinh tế hơn.
Thí dụ như trong một chương trình talkshow truyền hình, khi nói về vấn đề này, cái cách nói, cách cười, cách dùng từ và biểu lộ trên khuôn mặt của cô thạc sĩ và hai vị MC có học, cứ gieo cho người xem cái cảm tưởng như họ đang xầm xì sau lưng về những khuyết tật đáng khinh nào đó của con người hơn là đang trình bày về một vấn đề nghiêm túc. Có lẽ các vị này nên được gởi đi tu nghiệp để học thêm về ngôn ngữ cơ thể (body language) và sự trân trọng con người "tự trong tim".
Nãy giờ anh nói dài dòng như vậy là có ý để em hiểu rằng, thực ra, anh hiểu lắm tại sao em cứ luôn nguyền rủa chính mình. Sống trong một xã hội mà sự tiến bộ và hiểu biết, dẫu có mở rộng nhưng vẫn chưa đủ để phá vỡ hết mọi định kiến hẹp hòi và lệch lạc, thì làm sao có thể trách em khi em không thể bước ra khỏi cái bi kịch tự thân và ảo tưởng của chính mình. Anh muốn nói với em rằng xu hướng tính dục đồng giới không phải là một bi kịch. Nó chỉ đơn thuần là một sự khác biệt.
Mà thói đời luôn đối xử bất công với những gì khác biệt. Những gì người ta đối xử với những người như em bây giờ cũng chính là những gì người ta đã đối xử với người Mỹ da đen hơn 50 năm về trước trong xã hội Mỹ. Ngày ấy, một người da đen thậm chí không được quyền ngồi chung toa tàu với người da trắng. Và như một qui luật tất yếu, em ơi, tất cả mọi sự bất công, phân biệt và kỳ thị, cuối cùng, phải đến ngày cáo chung!
Anh cũng hiểu là tại sao em không ngần ngại trở thành một tên "du côn" để đáp trả một cách "thích đáng" với những lời nói và thái độ vô minh của một số người đời. Trong hoàn cảnh và nhận thức hiện tại của mình, em không tìm được sự lựa chọn nào khác. Và anh thông cảm và tán thành điều đó. Nhưng thói "vô minh" của người đời cứ như là nấm dại sau cơn mưa, em có nghĩ là em sẽ bỏ cả đời em ra chỉ để diệt loài cỏ dại? Những cú đấm trả rồi sẽ cứ như là đấm vào khoảng không, chỉ để lại một khoảnh khắc hụt hẫng phía sau cho người tung ra nắm đấm.
Hãy thử một lần thoát ra khỏi nỗi bi kịch tự thân mà ở đó em ngày đêm miệt mài "làm tình" với nỗi thống khổ để tìm thú hoan lạc đau thương. Hãy thử một lần rũ sạch quá khứ và làm lại từ đầu nơi em bước tới trong cuộc đời mới với đầu ngẩng cao và ung dung từng bước một không màng những thị phi. Đời sống của một con người quá ngắn và quá quí giá để phung phí vào những canh bạc thua đủ với cuộc đời. Thoát ra và rũ sạch đi em, anh tin là ngày mai chim sẽ về hót giữa sân nhà em.
Thực ra niềm tin của anh về em cũng dựa trên một cơ sở. Với anh, em đã hai lần chứng tỏ mình là một con người thực sự dũng cảm. Lần đầu khi em công khai tuyên bố về xu hướng tính dục của mình. Và lần thứ hai, khi em đã dám đối mặt trực diện với những gì phi lý để đòi sự công bằng. Với anh, em luôn là một thằng đàn ông đúng nghĩa và có lẽ còn "đàn ông" hơn cả vô số đàn ông trên cõi đời này. Anh nói như vậy là vì anh nghĩ một người đàn ông đúng nghĩa không thể hẹp hòi và thiển cận đến mức để những suy nghĩ và lời nói của mình làm tổn hại đến người khác cho dù ở bất kỳ cấp độ nào và về mặt tinh thần hay thể xác. Với ý nghĩ như vậy, nhìn chung quanh, đôi khi anh không thực sự thấy có nhiều "đàn ông".
Khi còn sống, cứ mỗi đêm chàng nhạc sĩ họ Trịnh lại nhìn lên trời cao để học về sự bao dung và lòng độ lượng. Còn anh, anh đã tốn hơn mười năm trời mài đũng quần trên ghế của ba ngôi trường đại học ở Việt Nam và Mỹ chỉ để học một điều: Học cách để cho giọt nước mắt của mình rơi xuống trước những nỗi đau đời của đồng loại. Cứ mỗi lần có thêm một giọt nước mắt của anh rơi, anh lại thấy mình trở nên "người" hơn bao giờ hết. Cám ơn em đã cho anh có dịp để nhỏ một giọt nước mắt cho nỗi đau ấy cùa đời em. Và trong niềm tri ân ấy, anh nhận ra là anh đã rất thương em, như thương một đứa em ruột thịt của mình - tình thương của một thằng đàn ông dành cho một thằng đàn ông. Với anh, tình thương, cũng như đạo đức, có phân biệt giới tính bao giờ.
Bây giờ, anh bắt gặp mình đang mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, anh trở về nhà từ sau một chuyến đi xa và thằng em luôn tự nguyền rủa chính mình của anh vội vàng chạy đến đón anh và nói trong hơi thở dốc: "Anh Hai ơi, bây giờ em vui lắm anh Hai!"
11/06/2011
Jeffrey Thai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét