BỨC TÂM THƯ CỦA TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC
GỬI
CÁC TU SINH, CÁC PHẬT TỬ LỚN TUỔI
Kính gửi: Huệ Ân, Chơn Thành, Chơn Tâm, Chơn Đức,
Chơn Nghĩa, Thanh Quang, Thanh Đức, Thanh Tâm, Thanh Nhẫn, Từ Quang, Từ Đức, Từ
Hạnh, Tâm Nhẫn, Tâm Đức, Tâm Như, Tâm Ngộ, Tâm Liên, Đức Thông, Đức Minh, Đức
Tâm, Liễu Huệ, Liễu Châu, Liễu Tâm, Liễu Thanh, Liễu Hương, Liễu Hoa, Liễu
Pháp, Liên Hương, Liên Châu, Liên Ngọc, Liên Hạnh v.v... và các cụ, các bác từ
Nam chí Bắc, từ trong nước đến ngoại quốc.
Kính thưa các cụ, các bác! Trong những ngày gặp gỡ phật tử ở mọi miền
đất nước, Thầy lo lắng và thương xót thân tứ đại của các cụ, các bác đã báo
động thời gian còn lại không bao lâu nữa. Rồi đây kẻ ở người đi và đi mãi mãi,
nhưng đi về đâu các bác các cụ có biết không?
Sự ra đi không hẹn ngày, và không bao giờ trở lại, gặp nhau hiện giờ rồi
đây sẽ không còn gặp nhau nữa. Phải không các cụ, các bác? Vĩnh biệt các cụ,
các bác! Nhưng các cụ, các bác còn nhớ những lời Thầy dạy chăng?
Tâm thanh thản, an lạc và vô sự là nơi các cụ,
các bác về khi bỏ thân tứ đại này. Nơi đó mãi mãi không còn tái sinh luân hồi
nữa; nơi đó không còn khổ đau nữa các cụ, các bác ạ! Nơi đó là nơi chư Phật ba
đời đều an trú.
Trước kia trong những ngày từ Nam ra Bắc Thầy gặp các cụ, các bác trong
chiếc thân tứ đại rồi ngày mai sẽ gặp các bác các cụ trong trạng thái thanh
thản, an lạc và vô sự. Các cụ, các bác có biết không? Nếu các cụ, các bác giữ gìn được trạng thái ấy, bằng không thì Thầy trò
khó gặp nhau nữa các cụ, các bác ạ!
Muốn giữ gìn tâm thanh thản, an lạc và vô sự là một việc làm đâu phải
dễ. Nếu không ngay từ bây giờ, lúc
thân tứ đại còn khoẻ mạnh, còn sức lực, còn sáng suốt mà không lo tu tập, đợi
đến khi thân tứ đại già nua, mỏi mòn, yếu đuối thì tu tập và rèn luyện làm sao
kịp nữa. Lúc bấy giờ có muốn giữ gìn tâm thanh thản,
an lạc và vô sự thì giữ gìn làm sao được nữa, quá muộn rồi.
Nghiệp lực quá mạnh khi nó đến thăm viếng các cụ, các bác, lúc bấy giờ
các cụ, các bác không còn sức chịu đựng được nữa, tinh thần không còn minh mẫn
sáng suốt, nhiều khi nó làm cho các cụ, các bác hôn mê không còn biết gì cả,
sống mà như chết. Giờ phút ấy còn gì nữa hỡi các bác các cụ? “Nghiệp tương ưng luân hồi”. Hết một kiếp người rồi mãi mãi...Ôi! Một sự
luân hồi đầy khổ đau, nào ai biết phải không các cụ, các bác?
Các cụ, các bác cứ hình dung tưởng tượng từ khi chết đến khi tái sinh
nằm trong bụng mẹ là một chuỗi dài khổ đau vô cùng, vô tận của kiếp người. Chết thì trăn trở rã rời cơ thể, đau nhức, mệt nhọc... Sinh thì nằm co
trong bụng mẹ, ngâm mình trong chất nhơ bẩn, uế trược, chật chội, cựa quậy khó
khăn vô cùng. Đó là một cuộc tái sinh luân hồi khổ đau như vậy. Thế mà mọi
người không ai biết sự khổ đau này các bác các cụ ạ!
Muốn chấm dứt tái sinh luân hồi thì ngay từ bây giờ các cụ, các bác phải
siêng năng tận lực tu tập, rèn luyện trước “Các chướng ngại pháp thiện hay
ác, vui hay buồn đều phải buông xuống, buông xuống cho thật sách”. Nhưng
phải buông xuống như thế nào đây?
Buông xuống bằng phương pháp hướng tâm, bằng phương pháp như lý tác ý, bằng
phương pháp quán tư duy, bằng phương
pháp nhân quả, bằng phương pháp Định Niệm Hơi Thở; bằng phương pháp tác ý tâm
thanh thản an lạc và vô sự; bằng tri kiến giải thoát.
Các cụ, các bác tuổi cao thì nên dùng một câu tác ý này thì sẽ buông
xuống sạch: “Tâm
phải thanh thản, an lạc và vô sự, các pháp thế gian là pháp vô thường, không có
pháp nào là ta, là của ta cả. Tất cả đều là pháp khổ đau, phải buông xuống và
chấm dứt ngay liền.” Khi tác ý như vậy xong các cụ, các bác nên tác ý tiếp để dẫn thân tâm
vào chỗ không đau khổ. Nếu tâm đang bị khổ đau thì các cụ, các bác nên tác ý
câu này: “An tịnh tâm
hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh tâm hành tôi biết tôi đưa tay vô”. Tác ý xong liền đưa tay ra, vô, đếm đúng
năm lần rồi lại tác ý như câu trên. Nếu thân bị bệnh đau nhức bất cứ chỗ nào,
bất cứ bệnh gì thì các cụ, các bác nên tác ý câu này: “Thọ là vô thường, cái bệnh nhức đầu này
(hoặc bệnh gì nói rõ tên ra) phải ra khỏi thân ta. An tịnh thân hành tôi biết
tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô”. Khi tác ý rồi im lặng đưa tay ra vô cho
đúng năm lần rồi lại tác ý như trước. Cứ thế mà tiếp tu tập cho đến 10 phút
hoặc 20 phút thì cảm thọ đau trong thân sẽ chấm dứt.
Còn khi thân không bệnh đau nhức và tâm không có chướng ngại pháp thì
nên tác ý giữ tâm bất động: “Tâm thanh thản, an lạc và vô sự, tất cả các pháp không phải là Ta,
không phải của Ta, phải đi ra khỏi thân tâm Ta. Ở đây chỉ có tâm bất động mà
thôi”. Khi tác
ý xong ngồi im lặng lắng nghe thân tâm bất động, chỉ khi nào có niệm, có cảm
thọ thì mới tác ý trở lại.
Kính thưa các cụ, các bác! Các cụ, các bác hãy nhớ: Hiện giờ khi thân
còn mạnh khỏe thì hãy cố gắng siêng năng tu tập đừng bỏ qua một thời gian nào
cả, dù một phút, một giây hay một sát na ngắn ngủi, vì thời gian tuổi đời của
các cụ, các bác còn lại rất quý:
“Tấc
bóng thời gian một tấc vàng
Tấc
vàng tìm được không gì khó
Tất
bóng thời gian khó hỏi han”.
Hãy giao mọi việc lại cho các con cháu, chúng nó đều trưởng thành, trở
thành những người gánh vác mọi việc tốt đẹp. Còn phần các cụ, các bác hãy tự lo
cứu mình thoát ra biển khổ sinh tử đang nổi phong ba bão táp; hãy tự thắp đuốc
lên mà đi, không ai đi thay con đường đó cho các cụ, các bác, mà hãy tự lo cho
mình, vì thời gian còn lại quá ít.
Những thời gian còn lại chỉ đủ để các cụ, các bác luyện tập chuẩn bị cho
mình có đầy đủ nội lực, sức tỉnh thức cao tột để khi giặc sinh tử đến thăm là
sẵn sáng chiến đấu tận cùng.
Khi chuyên cần tập luyện và giữ gìn tâm thanh thản, an lạc và vô sự thì
nó có một nội lực rất mạnh, một sức đề kháng kinh khủng, nó sẽ giúp cho các cụ,
các bác đẩy lùi mọi chướng ngại pháp như: bệnh tật, phiền não, tai nạn, sợ hãi,
lo rầu, thương ghét, giận hờn v.v... Chính vì thế nó giúp cho các cụ, các bác
giữ gìn tâm bất động trước các pháp ác và các cảm thọ.
Khi nghiệp đến với các cụ, các bác thì chỉ cần tác ý: “Tâm thanh thản, an lạc và vô sự, tất cả
các pháp đều vô thường hãy đi đi! Không được ở trong thân tâm Ta nữa. An tịnh
thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô”. Tác ý như vậy xong cứ đưa tay ra vô
với lòng kiên gan, bền chí; với ý chí dũng mãnh, đầy đủ nghị lực thì không có
chướng ngại nào mà còn tồn tại trong được.
Chỉ cần tác ý ba bốn lần thì chướng ngại pháp sẽ không còn tác động vào
thân tâm của các cụ, các bác nữa, nhưng các cụ, các bác phải nhớ kỹ, khi muốn
đẩy lùi các chướng ngại pháp thì phải giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, vì giới
luật là thiện pháp, chúng sẽ chuyển tất cả nghiệp báo khổ đau nhiều đời nhiều
kiếp của các cụ, các bác. Trong khi đó để giúp giới luật chuyển biến nhân quả
mau lẹ thì dùng pháp như lý tác ý như trên đã dạy. Nhờ có hai pháp:
1- Giới luật.
2- Pháp như lý tác ý.
Hai pháp này sẽ giúp các cụ, các bác đẩy lùi các chướng ngại pháp và
không còn một ác pháp nào tác động vào thân tâm các cụ, các bác được.
Trước khi từ giả cõi đời này chỉ có pháp môn trên thân quán thân để
nhiếp phục mọi tham ưu mới có đủ năng lực giúp các cụ, các bác thoát khổ và
chấm dứt luân hồi sinh tử.
Trên thân quán thân đó là pháp trụ để nhiếp phục do sức tỉnh thức cao,
còn sức tỉnh thức chưa cao như các cụ, các bác thì nên dùng pháp Như lý tác ý
mà đức Phật thương xót để lại cho chúng ta ngày nay, đó là pháp diệt trừ các
lậu hoặc đệ nhất.
Thưa các bác, các cụ! Các cụ, các bác hãy lắng nghe đức Phật dạy: “Ta không thấy một pháp nào khác, này các Tỳ
Kheo, có như lý tác ý, lậu hoặc chưa sinh thì không sinh, lậu hoặc đã sinh thì
đoạn diệt”. Một pháp
bảo quý báu vô giá không có vàng bạc châu báu ngọc ngà kim cương đem so sánh
được, xin các cụ, các bác nhớ kỹ cho.
Các cụ, các bác hãy nhớ ôm chặt pháp Như Lý Tác Ý như cầm thanh gươm thư
hồng kiếm trước giặc sinh tử; như Triệu Tử Long Đương Dương Trường Bản trước
quân Tào trùng trùng lớp lớp mà không hề nao núng. Có như vậy mới làm chủ giặc
sinh tử; có như vậy mới có ngày ca khúc khải hoàng làm chủ sanh, già, bệnh,
chết.
Như trên đã nói, chỉ có pháp môn Như Lý Tác Ý này giúp các cụ, các bác
thoát khổ đau và chấm dứt luân hồi. Xưa kia vì thương xót chúng sanh nên Ngài
dạy cho chúng ta pháp môn mầu nhiệm này như cây chổi thần để hằng ngày quét
sạch tất cả các ác pháp khiến tâm chúng ta không còn lậu hoặc. Đây là pháp ngăn
ác diệt ác pháp tuyệt vời; đây là thanh gươm thư hùng kiếm ngăn giặc sanh tử
giữ vững thâm tâm như tường đồng vách sắt; đây là chiếc phao các cụ, các bác
hãy ôm cho thật chặt, dù cho sóng to gió dữ của nghiệp thân như thế nào cũng
không được bỏ phao, phải giữ gìn không được rời tay để đến bờ bên kia. Nếu
không giữ gìn chặt buông pháp tức là buông phao, các cụ, các bác sẽ chìm xuống
đáy biển sanh tử luân hồi mãi mãi muôn đời muôn kiếp. Từ đây Thầy trò không còn
gặp lại nhau nữa. Phải không các cụ, các bác?
Được sinh làm người là khó, được gặp chánh pháp lại còn khó hơn!
Hôm nay các cụ, các bác đã hội đủ nhân duyên, nên mới gặp được cả hai?
Các cụ, các bác đừng dễ duôi, phải siêng lo tu tập rèn luyện thân tâm để thoát
khỏi vòng tay sinh tử luân hồi.
Các cụ, các bác có biết chăng? Thế giới này là thế giới của nhân quả, vì
thế, nhân quả luôn luôn làm chủ, nhân quả luôn luôn sai khiến con người và vạn
vật, chúng thường giam cầm và biến mọi người mọi vật thành những nô lệ. Vậy các
cụ, các bác làm sao thoát ra khỏi ngục tù và thoát kiếp nô lệ này?
Các cụ, các bác có thấy chăng? Chúng bảo các cụ, các bác giận
hờn là các cụ, các bác liền giận hờn; bảo các cụ, các bác tham muốn là các cụ,
các bác liền tham muốn; bảo các cụ, các bác lo rầu, phiền não là các cụ, các
bác liền lo rầu phiền não; bảo các cụ, các bác đau bệnh là các cụ, các bác liền
đau bệnh; bảo các cụ, các bác chết là các cụ, các bác liền chết...
Những điều này còn ai là không biết. Phải không các cụ, các bác?
Người đời vô minh, có mắt như mù, có tai như điếc, tâm hồn
điên đảo, cứ mãi khư khư cho rằng thân tâm này là Ta là của Ta; cha mẹ vợ con
anh chị em là của Ta; nhà cửa, của cải, tài sản, danh vọng v.v… là của Ta.
Mọi người điên đảo đã hiểu sai lầm, vì thế, muôn đời ngàn
kiếp phải chịu khổ đau. Các cụ, các bác có biết không?
Thân tâm này vô thường, luôn thay đổi liên tục; mới trẻ đó lại
già rồi; mới hôm qua mạnh khỏe, nay đã đau ốm bệnh tật; mới hôm qua còn sống,
nay đã chết rồi. Vì thân tâm này vô thường, nó là nơi tập trung muôn sự khổ
đau; là ổ bệnh tật. Do đó thân tâm này không phải là của các cụ, các bác; không
phải của các cụ, các bác thì dính mắc chấp đắm nó làm gì?. Nó cũng không phải
là của các cụ, các bác thì bảo vệ, nuôi dưỡng, giữ gìn nó làm gì?
Các cụ, các bác nên hiểu: trước giờ phút lâm chung thân tâm này tan rã,
các cụ, các bác đừng sợ hãi, gan dạ, kiên cường, dù cơn đau như ai cắt ruột,
như ai banh da, xẻ thịt cũng chẳng hề dao động, phải bình tĩnh sáng suốt trước
giờ ra đi; trước lúc chia tay với mọi người để đi vào lòng đất; phải nhớ dùng
pháp Như Lý Tác Ý để giữ gìn thân tâm thanh thản, an lạc và vô sự.
Thầy trao cho các cụ, các bác thanh gươm thư hùng kiếm chém đá như chém
bùn. Các cụ, các bác còn nhớ không?
Hãy nắm chặt trong tay, đừng bao giờ lìa xa nó các cụ, các bác ạ! Lúc
cận tử nghiệp kề bên thì các cụ, các bác luôn luôn nhớ câu tác ý: “Tâm phải thanh thản, an lạc và vô sự,
không được dao động, không được sợ hãi, phải bình tĩnh. Tất cả các pháp trên
thế gian này đều vô thường không có pháp nào là Ta, là của Ta cả. Hãy buông
xuống đi! Buông xuống đi! Buông xuống cho thật sạch”.
Trên giường bệnh hoặc trong cơn hoạn nạn nào các cụ, các bác nên nhớ tác
ý câu trên, nó sẽ giúp các cụ, các bác vượt qua biển cả sóng to, gió lớn, bão
tố ầm ầm v.v...Trong lúc này chỉ duy nhất còn có một tâm thanh thản, an lạc và
vô sự mà thôi. Đó là chiếc phao cuôi cùng các cụ, các bác không được bỏ, nếu bỏ
nó thì muôn đời ngàn kiếp không bao giờ còn gặp Phật, gặp Thầy nữa, thì sáu nẻo
luân hồi khổ đau sẽ đón rước các cụ, các bác.
Thăm và chúc các cụ, các bác đầy đủ gan dạ vững mạnh, lúc nào tâm cũng
thanh thản an lac và vô sự.
Chơn Như ngày 27 tháng 8 năm 2006
Thầy của các cụ, các bác.
Trưởng lão Thích Thông Lạc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét